
Có những khi đi giữa cơn mưa, bất chợt…
Em thảng thốt nhìn quanh sợ người ta bắt gặp,
Cái ôm siết run người đầy đặn những ấm áp của kẻ ngồi đàng sau.
Sự tiếp xúc của từng centimet da thịt…
Nhưng giật mình, em phát hiện ra mình chỉ có một mình thôi.
*
Có những khi, em nằm trong giấc ngủ trưa mùa thu vội vã,
Cho buổi chiều ám ảnh những nụ hôn.
Cắn bật môi em đầy nhục cảm, áp thân người đè nặng bờ ngực thon,
Em nghẹt thở mở mắt nhìn trần nhà đầy mạng nhện,
Giật mình, em phát hiện ra vẫn chỉ có một mình mình thôi.
*
Đêm nay, em chợt bừng tỉnh giữa đêm dài vô tận,
Ánh mắt nào từng buồn bã ngắm nhìn em….
Khi em nói tiếng lìa xa người mãi mãi, nhất định không về.
…
Mới hôm qua, hay là đã lâu lâu lắm ?
Mà em…mãi ám ảnh đến cả trong giấc mơ!!!
(kata - viết cho một đêm chợt bừng tỉnh)
No comments:
Post a Comment