Friday, April 30, 2010

Bình yên



Đây là entry cuối cùng anh viết về em và anh, vì anh muốn bình yên đến cho cả em và cho anh.

Em, anh thật sự yêu em nhiều lắm. Nhìn lại quãng thời gian qua, anh biết mình đã sống thế nào với tình yêu đó. Dẫu rằng nhiều người cứ thắc mắc sự gắn kết của anh và em, dẫu rằng họ cũng chẳng hiểu vì sao anh và em lại chia tay, dẫu rằng họ cũng chẳng biết gì về anh và em, dẫu rằng rất nhiều chuyện đã xảy ra trong thời gian đó...nhưng anh biết anh đã yêu em kinh khủng.

Vì yêu em như thế, anh thật sự đã giận em đến tím tái cả ruột gan, đến nỗi anh đã quyết dứt lòng không liên lạc với em 1 lời nào...đến nỗi anh đột ngột tự mình quyết hết tất cả mọi thứ, ngay cả ba mẹ anh cũng bàng hoàng vì sự quyết liệt ấy... đến nỗi em cũng bàng hoàng...đến nỗi bây giờ anh đau đớn khôn nguôi... vì tình yêu đó quá lớn, anh trở nên nổi giận với em...

Nhìn em ra đi...như thể dao cắt tim vậy... xót không thể tả...

Anh vẫn dõi theo em, và quan tâm em từ xa...

Em sắp sửa bước sang 1 giai đoạn mới của đời em, mong là em sẽ sống thật tốt với những gì sắp đến cùng sự may mắn. Ngày hôm nay, anh muốn nói ra những lời cuối cùng này để dành trọn cho em những cầu chúc may mắn, để em có thật nhiều sức khỏe, có nghị lực, có được sư yêu thương và tin cậy từ những người đã từng ở bên em lúc em khó khăn và lúc em sung sướng sau này...Anh rất tiếc đã không thể đi cùng em...vì như em đã nói, chuyện này không thể khác hơn được. Em có những lựa chọn của mình và anh cũng buộc phải chọn cho mình một quyết định đau đớn.

Nhưng hôm nay, anh biết mọi chuyện của em đã ổn rồi, anh cũng yên bụng để khép lại câu chuyện này. Những gì đọng lại là những kỷ niệm ngày xưa thật đẹp, sẽ mãi là 1 phần trong đời sống tình cảm của anh mãi về sau.

Lòng anh bây giờ đã hướng đến sự bình yên rồi và thật sự đã yên tịnh như mặt nước nên anh mới quyết định viết ra những dòng này. Khi nào em vô tình ghé đây và đọc được, em hãy biết rằng: Anh cầu chúc em được bình yên cho cả tâm hồn và cuộc đời của em, từ đây và mãi về sau...

Cầu chúc em được một đời sống hạnh phúc mãi mãi...



Buồn...

http://maipham.files.wordpress.com/2009/03/sad.jpg

Tôi biết mình sẽ còn buồn rất nhiều ngày nữa.
và thời gian này quả thật rất khó khăn,
nhưng đời sống nào ai hay biết trước,
để tránh ngã nhào cho mỗi bước mình đi...

tôi biết mình sẽ còn buồn rất nhiều ngày nữa,
ánh mắt nhìn cứ như chực vỡ òa ra,
tuôn dòng lệ cứ tưởng chừng như khô cạn,
khơi dòng ra có lẽ chẳng thể dừng...

tôi biết mình sẽ còn buồn rất nhiều ngày nữa,
nhưng chẳng cho phép mình được khóc hay là mếu,
cũng vẫn cứ mạnh mẽ bảo vệ mình khỏi những dò xét chung quanh,
và thậm chí là khỏi những điều xốn xang qua ánh mắt...

tôi biết mình sẽ còn buồn rất nhiều ngày nữa,
và thật sự điều này không thể tránh khỏi,
vì biết thế nên tôi cố gắng vượt,
qua giai đoạn này, tôi sẽ bớt buồn hơn...phải không ?

Thursday, April 29, 2010

mong manh như khói mây....

http://media.smashingmagazine.com/cdn_smash/images/fantastic-desktop-wallpapers/flower.jpg

Tại sao tôi lại nói mong manh ?

Hôm nay, tôi được 26 tuổi lẻ mấy ngày. Cuộc sống không quá dài, cũng không quá ngắn ngủi đối với một người. Thế nhưng, mình đã có thể cảm nhận được cuộc sống, ở một chừng mực nào đó rất mong manh.

Không mong manh sao? Có khi nào bất chợt một người thường xuyên vai kề chung sức bỗng dưng xa cách...

Không mong manh sao? Khi tình yêu những tưởng bền bỉ cùng thời gian, phong ba lại có thể một ngày hóa sợi chỉ mỏng manh...

Không mong manh sao? Khi những giá trị tưởng trường tồn vĩnh cửu biến thành những mơ hồ, nghi hoặc...

Không mong manh sao? Khi một người bạn còn ngày ngày cãi nhau hăng hái, bỗng một hôm muốn tìm để nói một lời cũng không thể...

Không mong manh sao? Khi một tình bạn còn kim bằng thân thiết, bỗng một ngày hóa ra xa lạ bằng những lời từ chối...

Không mong manh sao? Khi mới ngày nào gia đình còn vui vẻ nói cười, giờ như một căn gác trọ...

Không mong manh sao? Khi những sự hy vọng xen lẫn áp đặt lên 1 tuổi trẻ giờ được đổi lại thành những ánh mắt nhìn e dè, những suy nghĩ không nói ra...

Không mong manh sao? Khi người ta cứ sống không thật với chính mình, dấu mình đàng sau chiếc mặt nạ tươi đẹp, xinh xắn để che đi những lo toan chất chứa tận nóc nhà...

Không mong manh sao? Khi sự mong manh đó, nhiều khi lại tỏ ra là sự bền bỉ và vững chãi, là sự tươi đẹp, là những hạnh phúc, là những hoài mong, là những cố gắng...

Bất chợt...mong manh như khói mây...




Wednesday, April 28, 2010

Phù thủy

phu thuy

Phù thủy áo cam, nón xanh lè,
Mũi đỏ, mắt tròn miệng cười toe,
Hài đen chổi biếc bay qua gió,
Bị tóm treo lên gió lặc lè...

(hý hý...quà sinh nhật dễ thương từ em DT)

Tuesday, April 27, 2010

Ngày qua bỗng thấy...

http://i5.photobucket.com/albums/y152/calidan777/flower-game-screenshot-2.jpg


Hôm nay là một ngày gần cuối tháng 4 rồi. Nhanh thật...thời gian vùn vụt trôi qua cái vèo. Bỗng thấy nhẹ hẫng...nhẹ đến nỗi cảm thấy ngay cả cuộc sống và sự tồn tại của mình cũng nhẹ nốt!

Sáng tinh mơ kịp nhìn hạt nắng,
Long lanh soi mình trên những giọt sương.
Trưa thả bộ xuống phố phường rộn rã,
Ly chè ngon mát dạ cả mùa hè,
Chiều lững thững ăn hàng góc phố,
Tối cafe trôi hết cả ngày dài....

Lại một ngày nữa, nhẹ hẫng....đến hụt hẫng....


Monday, April 26, 2010

OLD AGE IS A GIFT

http://www.inspirationline.com/images/Growing_old_inevitable.jpg

The other day a young person asked me how I felt about being old.
I was taken aback, for I do not think of myself as old. Upon seeing my
reaction, she was immediately embarrassed, but I explained that
it was an interesting question, and I would ponder it, and let her know.
Old Age, I've decided, is a gift.
I am now, probably for the first time in my life,
the person I have always wanted to be.

Oh, not my body ... the wrinkles, the baggy eyes, and the
sagging butt. And often I am taken aback by that old person
that lives in my mirror (who looks like my mother!), but I don't
agonize over those things for long.

I would never trade my amazing friends,
my wonderful life, my loving family for
less gray hair or a flatter belly.


As I've aged, I've become kinder to myself,
and less critical of myself. I've become my own friend.
I don't chide myself for eating that extra cookie, or for not making
my bed, or for buying that silly cement gecko that I didn't need,
but looks so avante garde on my patio. I am entitled to a
treat, to be messy, to be extravagant.

I have seen too many dear friends leave
this world too soon; before they understood the
great freedom that comes with aging.

Whose business is it if I choose to read or play on the
computer until 4 AM and sleep until noon?
I will dance with myself to those wonderful tunes of the 60 &70's,
and if I, at the same time, wish to weep over a lost love ... I will.
I will walk the beach in a swim suit that is stretched over a bulging body,
and will dive into the waves with abandon if I choose to,
despite the pitying glances from the jet set.
They, too, will get old.

I know I am sometimes forgetful.
But there again, some of life is just as well forgotten.
And I eventually remember the important things.

Sure, over the years my heart has been broken.
How can your heart not break when you lose a loved one,
or when a child suffers, or even when somebody's beloved pet
gets hit by a car? But broken hearts are what give us
strength and understanding and compassion.
A heart never broken is pristine and sterile and
will never know the joy of being imperfect.

I am so blessed to have lived long enough to have
my hair turning gray, and to have my youthful laughs
be forever etched into deep grooves on my face.


So many have never laughed, and so many have
died before their hair could turn silver.
As you get older, it is easier to be positive.
You care less about what other people think.


I don't question myself anymore. I've even earned
the right to be wrong. So, to answer your question,
I like being old — it has set me free
.

I like the person I have become.
I am not going to live forever, but while I am still here,
I will not waste time lamenting what could have been,
or worrying about what will be.

And I shall eat dessert every single day
(if I feel like it).

Nhật ký Sinh Nhật



Sinh nhật năm này là 1 sinh nhật đáng để kể.

Theo như truyền thống hàng năm...hầu như sinh nhật nào, mình cũng độc thân. Đây là điều đáng nói đầu tiên. Chưa có năm nào mà đi chơi toàn bộ thời gian cho người yêu cả. Lúc thì không có người yêu, như bây giờ chẳng hạn. Lúc thì người yêu không đi với mình...

Cũng theo truyền thống hàng năm, sinh nhật mình lần nào cũng phải "kỷ niệm" vài lần..^.^

Thật sự, mình rất muốn mời tất cả các bạn của mình đến chung vui vào 1 dịp tại một địa điểm thì sẽ vui nhất. Nhưng do chơi với nhiều nhóm bạn khác nhau, cá tính các bạn lại rất khác nhau, có mời nhưng bạn cũng xin được dời lại gặp riêng sau đó, vì sợ gặp nhau hòa khí không vui vẻ...Hức...tui giận cái này nhất nè... Nhưng mà không có làm sao mà khác được...

Vậy là năm nay sinh nhật tôi cũng diễn ra một số lần, và năm nay, sinh nhật này là sinh nhật nhiều cảm xúc lạ lùng nhất.

Chiều thứ 7, mình kỷ niệm lần 1 với 2 đứa em kết nghĩa thân thương 4 năm 5 năm nay... cảm giác vẫn đong đầy yêu thương với tụi nó. Cám ơn các em luôn luôn để ý theo dõi anh...hehehe

Sáng Chủ Nhật, đi dọn nhà cho ông chú..hức... Nhưng sáng sớm đã dậy đi chơ sắm sửa cho 1 nồi lẩu Thái Lan, nên trưa về đến nhà, mình chỉ mất thêm 20p là đã có thể chiêu đãi cả nhà một bữa trưa thật vui vẻ với tất cả thành viên trong gia đình. Tôi yêu gia đình tôi thật nhiều.

Vừa ăn xong, phải vào lớp đi học...hức...

Sau đó, nhanh chóng sửa soạn đi ăn cưới đồng nghiệp... Đi ăn cưới vào sinh nhật của mình, và được công ty chúc mừng sinh nhật ngay trên bàn tiệc cưới... Quái...

Xong tiệc cưới, công ty kéo nhau ra Bar, nơi đang diễn ra Event do công ty phụ trách... Mình lại được 1 trải nghiệm lạ lùng nữa... Âm nhạc dập mình tả tơi lúc đầu và turn me on vào lúc sau...Không thể diễn tả được. Nhưng, đây là một sinh nhật khó nói...

Tối về đến nhà tầm 12g...hức...bị la 1 trận te tua hoa lá cành... Sinh nhật năm nào cũng bị la đúng ngày...

Xin lỗi một số tình cảm đã dành cho mình thật nhiều vào ngày này...Thật lòng xin lỗi khi không thể đáp lại được...

Mình còn vài lần kỷ niệm nữa, nhưng thật sự đang cảm thấy ấm áp vì nhận được quá nhiều tình yêu thương cho ngày này trong năm.

Yêu tất cả mọi người.



Saturday, April 24, 2010

Bí mật



Ai cũng có bí mật.

Có người có hàng tá bí mật cần giấu diếm. Họ dùng đủ thủ pháp cũng như kỹ xảo để giấu bí mật của mình. Có khi phải viện tới 1 tấm màn mờ ảo để cho dấu bí mật. Tấm màn này che tấm màn kia, chúng chồng chéo lên nhau, cái bóng phủ mờ lên nhau. Tạo ra 1 không gian mờ ảo xung quang đương sự. Kết quả là chẳng ai rõ đâu là đâu.

Có người bên cạnh những bí mật nhỏ nhỏ dễ dàng trôi tuột vào quên lãng theo thời gian thì lại có bí mật lớn. Mà ác nỗi, cái bí mật lớn nó lại cứ đùng đùng ra đó. Thành ra phải vận đến cách đánh lạc hướng, biến có thành không, biến không thành có, dương Đông kích Tây, gây ra sự hiểu nhầm để tạo ra 1 bí mật mới không có thật để che đi cái bí mật có thật.

Nhưng rốt cuộc thì cái bí mật nào cũng có lúc phơi bày. Như một hạt mầm bị chôn vùi lâu ngày trong đất cát, đến lúc cũng vươn mình ra trước ánh sáng.



Thật tế, tôi thích mình nói thật và sống thật hơn. Dĩ nhiên bí mật của cá nhân và riêng mình, nếu chẳng ảnh hưởng hay gây ra tác động nào đến ai thì tôi xin giữ lại cho mình. Và tôi cũng có hàng tá bí mật của riêng mình, và tôi cũng có những bí mật động trời to lớn. Tôi có cách giữ cho mình an toàn nhưng không trở thành người nói dối, và tôi cũng không muốn sống dối mình. Cơ bản, tôi có quyền trợ giúp là "im lặng", nhưng nếu cần, tôi vẫn chia sẻ bí mật của mình.

Bởi tôi biết, bí mật nào cũng có dấu vết của nó. Và, tôi thì cũng không muốn sống giả dối để che đi cái dấu vết đó. Nên nếu ai đó quan tâm và đồng cảm, tôi nghĩ mình cũng không có lý do gì để dấu bí mật cho riêng mình.

Ngày xưa, tôi ôm bí mật của mình và sống trong sư lo lắng, thậm chí muốn thủ tiêu bí mật đó. Nhưng giờ, tôi thấy mình đang sống hòa bình và yêu thương cái bí mật đó của mình.

Ai đó đã nói: Người phụ nữ bí ẩn là người phụ nữ quyến rũ.

Nay tôi nói: Người đàn ông biết cách chia sẻ bí mật là người đàn ông biết mình là ai. Cái này hơi bị quan trọng!



Friday, April 23, 2010

Kỷ niệm một năm... XƯA

http://hinh.vietgiaitri.com/uploads/pic9/VietGiaiTri.Com-151340-1223016174.jpg

Sở dĩ gọi là XƯA, bởi vì nó đã được mặc nhiên coi là XƯA rồi. Và chuyện nhắc đến kỷ niệm này hầu như đã bị gạt bỏ một cách không thương tiếc mỗi lần được tôi nâng niu giở lại từng hồi. Thì thôi, tôi cũng gạt nó sang bên vậy...

Hôm nay tôi kỷ niệm 1 năm. Kỷ niệm 1 năm về vấn đề gì thì tôi cũng không nói ra đây bởi vì cơ bản là sẽ lại bị gạt đi với lý do là "đừng có ủy mị", "kỷ niệm thì đẹp, nhưng đem nó ra cũng chẳng để làm gì"...Với những lý luận kiểu gạt bỏ như thế, thôi thì tôi gói kỷ niệm lại cho riêng mình mình thôi vậy...

Hôm nay tôi kỷ niệm 1 năm...


 

Thursday, April 22, 2010

Nghe thênh thang câu yêu thương...

http://images.timnhanh.com/blog/200808/10/822663_1218378038.jpg

Tôi đang đơn độc. Nói thẳng ra là tôi đang độc thân.

Mà cơ bản là độc thân cũng đã lâu lâu lắm, vì chẳng ai thấy tôi có người yêu cả. Mà có dạo, tôi có người yêu, cũng quen được lâu lắm, mà cũng chẳng ai hay hết... Tôi độc thân trong mắt mọi người.

Mà bây giờ tôi độc thân thật.

Sáng tôi có thể nằm ngủ tới sát giờ đi làm mới dậy. Làm thủ tục vệ sinh cá nhân cho thơm tho, sạch sẽ, chỉnh chu để đi làm cũng chỉ mất có chừng mươi phút. Soi gương thấy mặt mình càng lúc càng trẻ hơn. Da bớt đen, mặt hết mụn. Đôi mắt tỉnh táo, trong veo không còn vướng âu lo. Tôi đang có sức sống trở lại.

Trưa, tôi thích thì xách cơm nhà theo, cái này tùy thuộc mức độ siêng năng dậy sớm của tôi. Hồi tôi còn ở riêng, sáng nào tôi cũng dậy thật sớm có hôm đi chợ, về làm thức ăn thật ngon. Đến lúc có việc làm, tôi xách cơm theo để đỡ tiền cơm trưa. Nhưng từ hồi qua công ty mới, tôi trở về với gia đình, tôi bữa siêng bữa lười. Bữa siêng tôi sẽ xách cơm theo, bữa lười tôi đi ăn với đồng nghiệp trong công ty. Cũng có cái vui riêng của nó...

Chiều 6g, tôi rời khỏi chỗ làm, đi bộ 1 quãng đường đi lấy xe, đánh vòng Đồng Khởi qua Lê Thánh Tôn để về nhà. Lúc ấy, trời ngả sang tối dần, đèn đường vừa bật, tôi thong dong thả xe từ tốn chạy một hồi rồi cũng về đến nhà.

Chập tối có lớp thì đi học, không có lớp thì về nhà nằm coi tivi, ăn uống tắm rửa gì đấy rồi lên net chơi 1 chập cái đi ngủ.

Cuộc đời của 1 kẻ độc thân, nó trôi qua nhẹ nhàng thấy sợ...

Những cảm xúc, những nhớ thương, giận hờn không hề vu vơ của tôi, tôi đều cất thật kỹ. Đem dấu hết vào thật là sâu. Giống như chôn dưới 100 thước đất, nếu có đào xới lên chắc cũng không thấy nỗi một dấu vết nào hết...

Và cơ bản, tôi cũng muốn mình quên đi là mình đã chôn ở chỗ nào.

Tối, vừa viết blog, vừa nghe bài nhạc dịu dàng đầy yêu đời: "Nghe thênh thang câu yêu thương lòng em hát cuộc đời nhé... đừng hờ hững trôi qua mau đời chóng qua..."

Ừ thì, nghe thênh thang câu yêu thương...để lắng nghe cuộc sống trôi......

Tôi đang yêu đời mà, tôi đang yêu cuộc sống đơn độc của mình... Phải vây không ?


Wednesday, April 21, 2010

Ngày dịu dàng...

http://files.myopera.com/quynhmy-nhim/blog/thudiudang.jpg

Ngày dịu dàng trôi qua...

Dần dần, mọi chuyện cũng đã trở nên dịu dàng hơn, đến nỗi sáng tôi thức giấc cũng cảm thấy con nắng dịu dàng mơn man trên da mặt. Và cái đồng hồ chết tiệt thì trở chứng chết tự hồi nào, làm tôi cứ ngỡ còn sớm để đến tận giờ đi làm mới lật đật bò dậy khỏi giường...

Mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp như trong một bản vẽ đầy màu sắc tươi sáng: ăn uống đầy đủ, đi lại dễ dàng, sinh hoạt đều đặn, đúng giờ, không suy nghĩ, không lo lắng, không tranh cãi, không đấu tranh, không cằn nhằn, không trách móc, không cả những lời hỏi han, không cả những đụng chạm đến việc riêng tư, không cả.....

Tôi đang trong sự dịu dàng một cách quá đáng...

Ngày dịu dàng cho hôm nay...



Monday, April 19, 2010

Gửi bạn tôi sự thong dong...



Thêm một chút thong dong nữa vào đời sống nhé. Để được thấy cuộc sống nó nhẹ nhàng trôi đi...

Điểm lại, thấy đúng là mỗi người có 1 cái lá số riêng. Khi sinh ra, mỗi người được sinh vào cái giờ khác nhau, cái ngày khác nhau, lớn lên lại trong những môi trường khác nhau, tiếp xúc với những cơ duyên gặp gỡ những người khác nhau, và trải qua những chuyện khác nhau. Ấy vậy nên, mỗi người có những suy nghĩ và cá tính khác nhau. Vì thế mà, khi gặp cùng 1 chuyện, thì mỗi người lại có cách hành xử khác nhau, biểu hiện ra ngoài khác nhau.

Mấy hôm nay, bạn tôi không an định được tinh thần. Buồn cho bạn. Tủi cho bạn và thương cho bạn lắm...

Tôi không dám nói ai đúng, ai sai. Bởi vì, tôi cũng chỉ là một người ngoài nhìn vào cục diện, huống hồ tôi cũng không dám chắc tôi đã nhìn cục diện đó bằng các giác độ mà bạn tôi đang cảm thấy. Vì vậy, tôi không dám nói là bạn tôi đúng hay sai.

Tôi lại càng không dám nói những ý kiến đa chiều của các bạn tôi là đúng hay sai, bởi lẽ tôi cũng không đồng cảm được từ giác độ và quan điểm nào mà họ lại có những suy nghĩ đa chiều như thế.

Tôi chỉ thấy thương bạn.

Tôi đồng cảm với bạn, và tôi biết trong những cái giác độ mà bạn nhìn cuộc đời này, có cái giác độ mà tôi đồng cảm được. Và tôi biết bạn xót, bạn đau và bạn có thể nhói cả tim... Bạn không chỉ đau cho bạn, bạn lên tiếng không chỉ cho bạn, mà còn cho người khác... Nhưng tôi thấy bạn đang làm mình đau hơn, và làm những người đồng cảm với bạn như tôi thấy đau xót cho bạn, như đau xót cho mình...

Bạn ôi...

Tôi biết bạn đang đau nhưng tôi không biết làm sao cho bạn đỡ đau...Tôi xin lỗi bạn lắm, chỉ biết đứng từ xa mà quan sát...có lẽ bạn cũng đang đứng từ trong góc tối nào đó, mà nhìn ra như tôi đang nhìn. Và thấy người ta đang đàm tiếu, đang bình luận cái đau đó...Tôi cũng đau nữa...

Tôi ước bạn có thể bình tâm hơn 1 chút thì hay biết mấy bạn của tôi ơi... Cuộc đời mà, tôi dẫu còn nhỏ hơn bạn nhiều tuổi lắm, nhưng tôi cũng đã trải qua nhiều đau đớn đến điếng người, chết lặng...Tôi hiểu bạn. Nhưng tôi cũng ước, bạn có thể nhìn đời bàng đôi mắt thong dong hơn. Bạn có biết, con ong mật sau khi dùng kim đâm vào kẻ thù cũng sẽ tự làm mình chết đi bởi khi cái kim ghim vào da thịt kẻ thù thì cũng là lúc cuộc sống của nó đã hết.

Mà tôi thì không muốn bạn bè của mình rơi vào trạng thái trầm uất như vậy.

Dẫu biết rằng:
Chân đi càng lúc càng khó đi hơn.
Cuộc đời mình mỗi ngày mỗi thêm nhiều sự kiện sẽ chồng lên trên để trở thành ký ức.
Tuổi nhỏ dễ cười hơn là người lớn.
Đôi mắt ngày xưa long lanh hơn khi mắt đã nhìn đời chán chê.
Đôi khi tuyệt vọng đến cùng cực muốn vứt bỏ mọi thứ.

Nhưng, nếu bạn nhìn đời thong dong nhẹ nhàng, bạn sẽ vẫn thấy:

Mỗi ngày mặt trời vẫn mọc ở hướng Đông và ánh nắng vẵn không thôi vàng óng.
Giọt mưa mùa hè vẫn mát lành và dịu ngọt.
Bạn nếu thong thả hơn 1 chút, có thể nghe được tiếng chim hót.
Và sẽ kịp bắt gặp ánh cười trong veo trong đôi mắt trẻ thơ khi đi làm về...

Đời còn nhiều điều vui, điều đẹp...vậy cớ gì bạn không yêu đời, yêu người và học thêm cách phớt lờ đi những điều khó chịu... Đời thong dong và nhẹ nhàng, ta sẽ thấy chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không. Và nếu như người xấu có đang tâm làm chuyện xấu, rốt cuộc thì họ cũng sẽ gặp điều không tốt.

Tôi biết cuộc đời dẫu có khắc nghiệt, nhưng tôi dám chắc với bạn là cuộc đời rất công bằng đó bạn àh.

Thong dong nhé... Vì đời còn cần nhiều yêu thương hơn là dành chỗ cho những buồn bực, khó chịu và tranh đấu lẫn nhau.

Hãy thong dong nào...Thong dong nhẹ bước đời....

Cầu an nhiên

http://i38.tinypic.com/66iwzo.jpg

Cầu mong an nhiên đến với

...những người tôi yêu thương
...những người từng đi qua đời tôi...
...những người bên cạnh tôi
...những người đã đi xa...
...những người từng không ưa tôi
...những người từng đối xử thô bạo và tàn nhẫn một cách cô ý và không cố ý...
...và cả tôi nữa


Cầu an nhiên cho tất cả....

Saturday, April 17, 2010

Ngựa Hoang

http://www.trailofpaintedponiesblog.com/wp-content/uploads/2009/01/wild-horse-running.jpg


Kiêu hãnh tóc bay trong gió lạnh,
Tung vó tuyết dày chịu vỡ tan,
Đường đi gian khó nào nản chí,
Ngựa Hoang phi mã hí rền vang...


Friday, April 16, 2010

Còn yêu đời...

http://gb.cri.cn/mmsource/images/2008/01/07/ei080107080.jpg

Đêm qua đi ngủ quên khóa cửa,
Kẻ trộm vào nhà cuỗm mất tim.
Đem về mở ra thấy lời chú,
"Quả tim đã mắc một lời nguyền"...

hỵhỵ




Ngày 16

Hôm nay trời mưa, vào nhà thấy loang loáng nước...

Bỗng dưng dạo này lại chuyển qua viết nhật ký... Lạ lùng...

Đã 5 ngày trôi qua, đi làm được 5 ngày rồi . Ngày thứ 2 đi ăn với trưởng nhóm, ngày thứ 3 đi ăn 1 mình, ngày thứ 4 đi ăn với anh T, ngày thứ 5 đi ăn gặp sếp, ngày thứ 6 mua đồ ăn về ăn với đồng nghiệp, tối nay sếp mời qua nhà ăn giỗ...hức, nhưng đầy bụng quá không thể ăn dc...

Đã 5 ngày trôi qua, thứ 2 đi làm bình thường, thứ 3 đi ra Nguyễn Văn Linh giải quyết giấy tờ, thứ 4 ra Nguyễn Tri Phương nhận giấy tờ, thứ 5 ra Nguyễn Văn Linh giải quyết giấy tờ, thứ 6 ra Pasteur giải quyết giấy tờ... Mọi chuyện cũng sắp xong... Trống hoác...

Đã 5 ngày trôi qua, mình gồng hết sức để không buông xuôi, khi mà bây giờ mình thật sự cảm thấy nản kinh khủng. Lúc nào cũng tự động viên mình cố lên, phải hết sức cố gắng khi bây giờ đang bắt đầu có những tín hiệu tốt... Phải cố lên, vì mình mà buông nữa thì những gì mà mình đã làm thời gian qua sẽ đổ sông đổ biến. Và nếu mình buông xuôi, thì những gì nhận được sẽ là: " Đó thấy chưa, đồ vô dụng mà... học hành chẳng tới đâu mà... nói không bao giờ nghe mà... " và hàng trăm điều đàm tiếu khác nữa.

Đã 5 ngày trôi qua, mà thật sự là 5 ngày qua chỉ là những ngày gần nhất của 3 tháng vừa qua. Cảm giác mệt của 3 tháng nó dồn lại 5 ngày...Thấm...

Chiều nay trời mưa to mà không hay. Sáng đi làm quên đóng giếng trời, về nhà thấy cả 1 vũng nước to, nhưng quá mệt không thể nào đi lau nổi...

Mệt thì mệt thật, nhưng đang cần cho mệt để thấy mình còn đang không bị động... Còn thấy mình vận động là còn thấy mình đang có nhiều hy vọng mới. Dù rằng niềm tin và hy vọng đã hao mòn đáng kể. Nhưng có sao chứ, đời mà. Qua một ngày, ta học được nhiều điều hơn. Học phí phải trả đôi khi quá đắt và không phải bài học nào cũng dễ học. Nhưng cơ bản, không bỏ sót bài học nào và học một cách đến nơi đến chốn. Vậy cũng công bằng với đời rồi!

Hôm nay, tôi chăm chỉ cho đến hết ngày....

Thursday, April 15, 2010

It's not really the best, It's the better...

http://dlfriedman.com/myblog/wp-content/uploads/2009/10/finished-rocks-in-bowl-1024x766.jpg

Thứ nhất: phải nhắc là mình đang chờ đợi 1 sự phản hồi. Trong vòng 7 ngày nữa, sẽ có kết quả. Nếu phản hồi tốt, thì mọi chuyện thật sự sẽ được xếp lại một cách tuyệt đối. Dĩ nhiên, sẽ gói ghém vào đó nhiều cái khác. Nhưng thật sự thì:

It's not really the best, It's the better...

Thứ nhì: Đang ky cóp như 1 con kiến siêng năng, không cho phép mình mệt mỏi. Mặc dù trưa nay mình đã ngủ quên đi mất, đến nỗi Ch phải đến gõ gõ vào vai: "Bây giờ đã 1g45, em đã ngủ quá 15 phút"... Hix, thật xấu hổ... Cũng tại tối qua thức dậy lúc 4g sáng để làm cho xong...

It's not really the best, It's the better...

Thứ ba: Dạo này nhận thấy nhiều tín hiệu lạ lùng, nhiều đèn xanh chớp chớp. Nhưng, tôi vẫn còn chỗ đèn đỏ. Vậy đi. Mệt người quá. Mệt cả tâm nữa...

It's not really the best, It's the better...

Thứ tư: Sắp sửa dọn nhà. Thật sự quá nhiều chuyện đã xảy ra trong thời gian qua. Và tự nhận thấy mình cũng có gan dữ lắm. Cái gan này so ra không to lớn bằng ai, nhưng cũng đã lớn hơn 1 số người. Và vì lớn gan, nên mình cũng đã từ đó nhận ra được rất rất nhiều so với người khác...Cũng không tệ....

It's not really the best, It's the better...

Thứ năm: Một số mối quan hệ thật sự đã thay đổi. Nói thẳng ra là các mối quan hê của mình trong thời gian qua đã bị thay đổi. Thay đổi rất nhiều đến chóng cả mặt. Nhưng mà, mình đã lớn hơn đến 5 tuổi sau những chuyện đó... Cũng không tệ...

It's not really the best, It's the better...

Thứ sáu: Biết đời hơn. Về cái này không thể nói ra được bằng lời. Chỉ có thể nói: Biết đời... Và đã trả giá bằng rất nhiều niềm tin.

Thứ bảy: Đang ổn định cuộc sống một cách triệt để. Khi điều thứ nhất hoàn tất và có kết quả tốt, mình thật sự có thể đã nhẹ đi nhiều, để về nhà nhìn cha mẹ mà hãnh diện. "Ba mẹ không bao giờ phải xấu hổ khi nói về con với bất kỳ ai"

Vậy, nếu mà ....

It's not really the best, It's the better... why don't I smile ?

http://th07.deviantart.net/fs13/300W/f/2007/096/7/b/Adorable_Baby_Kaia_by_imaginee.jpg

I don't know....

Wednesday, April 14, 2010

Xong chuyện.

http://www.phototainable.com/images/20060914231544_tired_boy.jpg


Bữa nay thấm
...thật sự thấm....

Mình là 1 kẻ nhạy cảm nhưng đối xử với bản thân mình thì lại không nhạy cảm. Người ta đau thì la lên là đau, người ta mệt thì la lên là mệt...Còn mình, cứ cố vượt...rồi sau đó một thời gian mới cảm thấy mình mệt thật sự.

Thời gian vừa qua đối với tôi thật sự là thời gian tệ, nhưng tôi cứ tỏ ra mình giỏi, mình cứng rắn, mình hay... để vượt qua cơn. Thật sự cơn cũng chưa qua đâu, nhưng cũng sắp hết cơn rồi.Nhưng ngay lúc này thấy mệt quá...

Ngày mai lại đi ra Nguyễn Văn Linh từ 6g để hít bụi...Bây giờ tôi mệt quá, phải đi ngủ, nhưng sáng mai phải dậy sớm từ 4g để giải quyết đống giấy tờ...Không xong với bọn nó thì có mà cả mấy tháng sau cũng chưa xong nữa... May là vẫn nhận được sự hỗ trợ đầy chân tình. Em cám ơn chị TA.

Trưa này phải đi ăn trưa với anh T. Anh T cảm thấy rất confuse về K... nhưng tình cảm anh em còn đó, cũng chỉ biết vừa giận vừa thương, chứ cũng không thể nói gì. Công tâm mà nói, chuyện nào ra chuyện đó. Thương cứ thương, nhưng mà giận vẫn rất giận...Chỉ có mình là rơi vào cái thế e ngại kinh khủng...

Công ty mới mọi thứ đều ổn, không có gì đáng phàn nàn. Hy vọng gắn bó lâu dài để mình có thể vượt con sóng cuối cùng này...

Nói phải thừa nhận, thời gian qua bị ám ảnh bởi tiền. Mình ghét tiền kinh khủng...

Vốn dĩ mình xem tiền chỉ là vật ngoài thân, thế mà chắc tại không yêu nó, nên nó vật cho mấy cú, thiếu điều xiểng niểng, thất điên bát đảo và kéo theo 1 lô 1 lốc những phiền hà khó chịu khác. Nhưng thôi kệ, vượt con sóng cuối này, hy vọng sẽ hết bão...

Từ entry này về sau, khép lại hết những phiền muộn, gói ghém những ưu tư và kể cả quá khứ buồn nữa. Gói thật kỹ. Đem cất qua kia....

Đời thế là xong chuyện...

Mà xong chưa ?





Mùa hè lạnh...

http://i88.photobucket.com/albums/k191/Fang_Jr/IMG_000082.jpg

Chập chờn cơn mộng đêm qua ấy,
Tôi thấy tôi thành chú rể non,
Đám cưới vội vàng không mời khách,
Cũng chẳng pháo hồng, chẳng cau son.

Mèo ngoao đói bụng khều gót chủ,
Con gió lạnh lùng lách kẽ song,
Cái chăn hờ hững nằm dướt đất,
Bừng mắt tỉnh ra thấy chợt buồn....

(kata lạnh 1 sáng hè)





Tuesday, April 13, 2010

Ngày 13...

http://i220.photobucket.com/albums/dd56/coloursinside/bte-a5-10.jpg

(cứ mỗi lần treo hình là lúc viết lại có chuyện khác...)

Đi làm được 2 ngày...
Tiền bạc rỗng tuếch....

Sáng 6g, dậy sớm ra góc Nguyễn Văn Linh với quốc lộ 1, chờ...hy vọng công chuyện xong xuôi nên ráng đi cho xong...chay hớt hơ hớt hải về Pasteur cũng vừa đúng 9g... vào công ty mà không ăn sáng...

Hôm nay công việc cũng chưa có gì quá khó khăn. Mình được cái bắt nhịp công việc khá nhanh nên cũng không xa lạ hay quá nhơ ngác. Môi trường khá thoải mái về ăn mặc, đi đứng, ăn uống, internet... làm mình cũng đỡ bị stress khi cuộc sống cá nhân còn quá bộn bề, tưởng chừng nếu bây giờ thêm 1 cú nào, chắc nổ đầu mất...

Trưa ăn 1 đĩa cơm 15.000, may quá....

Chiều về gặp em đem qua cho 1 ít decal... Lâu không gặp, em vẫn tử tế và chân thật. Quý chỗ đó.

Nghe điện thoại rủ đi cafe liên quan 1 vụ án ngày xưa, mà muốn trốn cũng không dc..Từ chối hoài rồi, không thể từ chối thêm. Chuyện chẳng đặng đừng...hức... Khó xử kinh khủng!

Nghe điện thoại: chuẩn bị tiền... hức. Nghèo không có xu mà muốn gì nữa...hức...Nghèo còn gặp cái eo là đây...

Tình hình hôm nay: Sáng chạy cực, trưa đỡ, chiều mệt óc...

Hức...

Monday, April 12, 2010

Đôi cánh bay...

http://www.lindabucklin.com/fractals/assets/images/Fly_Away.jpg

Vẫn còn giấc mơ bay,
Vẫn còn trong mộng mị,
Đôi cánh của thiên thần,
Cho hồn em phiêu lưu...



Sunday, April 11, 2010

Nụ Cười


http://www.neonatal-research.at/uploads/medium/baby_smile10.jpg

Lời bài hát dịch (tiếng Việt)

Cho trời sáng lên cùng với bao nụ cười
Cầu vồng thêm lung linh bao sắc ánh lên ở khắp nơi
Nụ cười tươi, chúng ta cùng chung niềm vui
Cho cuộc sống đầm ấm yên vui ta cùng cất tiếng cười
Để làn mây không bay đi xa
Những giọt mưa bay bay bên ta
Để làn nước từ con suối xinh thành dòng sông sóng xô
Tiếng cười vui luôn luôn bên ta
Tiếng cười sẽ luôn luôn ngân xa
Tiếng cười là bạn đường tháng năm của tuổi niên thiếu ta.
Tiếng cười vui luôn luôn bên ta
Tiếng cười sẽ luôn luôn ngân xa
Tiếng cười là bạn thân tháng năm không thể nào xoá nhoà.
Cho trời sáng lên và áng mây tươi hồng
Đẩy lùi xa bao nhiêu u ám gió mưa và bão bùng
Rừng âm u, đã thức dậy đón ngày mới
Trong làn nắng lộng gió ban mai vang bài ca yêu đời.

Lời bài hát (tiếng Nga)

От улыбки хмурый день светлей,
От улыбки в небе радуга проснётся,
поделись улыбкою своей
и она к тебе не раз ещё вернётся.
Припев:
и тогда наверняка заплашут облака,
и кузнечик запиликает на скрипке.
С голубого ручейка начинается река,
ну а дружба начинается с улыбки.
С голубого ручейка начинается река,
ну а дружба начинается с улыбки
От улыбки солнечной одной
перестанет плакать самый грустный дождик,
сонный лес простится с тищиной,
и захлопает в зелёные ладошки.
(Припев)
От улыбки станет всем теплей
и слону и даже маленкой улитке.
так пускай повсюду на земле
словно лампочки засветятся улыбки.
(Припев)



14 điều răn của mẹ

http://img.news.zing.vn/img/163/t163689.jpg
1.- Kẻ thù lớn nhất của con là nó (vợ con)

2.- Ngu dốt lớn nhất của đời con là không hiểu ra được nó.

3.- Thất bại lớn nhất của đời con là không bỏ được nó.

4.- Bi ai lớn nhất của đời con là phải sống với nó.

5.- Sai lầm lớn nhất của đời con là quyết ðịnh lấy nó.

6.- Tội lỗi lớn nhất của đời con là nghe nó.

7.- Ðáng thương lớn nhất của đời con là bị nó sai khiến.

8.- Ðáng khâm phục lớn nhất của đời con là con vẫn chịu được nó.

9.- Phá sản lớn nhất của đời con là cuộc đời con đã mất trong tay nó.

10.- Tài sản lớn nhất của đời con là những thứ nó đang giữ.

11.- Món nợ lớn nhất của đời con là tờ giấy ly hôn.

12.- Lễ vật lớn nhất của đời con là sự hết lòng của con với nó.

13.- Khiếm khuyết lớn nhất của đời con là con không lấy được hai vợ.

14.- An ủi lớn nhất của đời con là thằng con trai nó đẻ ra.

(mọi thông tin chi tiết, đều được xin từ link sau http://ngtinhmarlboro.multiply.com/journal/item/202/202)

Saturday, April 10, 2010

Đón hè...

http://farm3.static.flickr.com/2401/2352589390_830477ed09.jpg


Ồn Ã, Rộn Ràng cùng ra chợ,
Gặp thêm chị Nắng ghé sang chào,
Ơ hay, đi đâu mà che nón?
Em lo sắm sửa đón hè sang.

Gió nghe hóng chuyện cũng qua hỏi,
Cớ gì chải chuốt, áo quần xinh ?
Thì em Tươi Tắn cũng vừa đến:
Đã mùa đổi sắc, tưng bừng vui...





Tháng Tư - HOA MỘC LAN

 
Bạn là người giàu tham vọng, bất kỳ ở đâu cũng luôn luôn muốn nổi bật hơn người. Tuy nhiên, bạn cần tính toán đến khả năng khá khiêm tốn của bạn, khi đó bạn sẽ thành công. Trong rất sâu tâm hồn, bạn là người độ lượng, hào phóng, ưa giúp đỡ kẻ khác .

http://images.easyart.com/i/prints/rw/lg/5/3/Botanica-Magnolia-53886.jpg

http://www.ubcbotanicalgarden.org/potd/magnolia_sieboldii2.jpg

http://www.english-country-garden.com/a/i/flowers/magnolia-1.jpg

http://www.ubcbotanicalgarden.org/potd/magnolia_copeland_court.jpg

http://goctretho.vn/UserFiles/moc%20lan(1).jpg

http://i270.photobucket.com/albums/jj120/vinhngo07/Hinh%20dep/Magnolia_Blossoms_by_raggyann321.jpg

http://slonik.homestead.com/files/magnolia.jpg

Mai này, mình sẽ trồng 1 cây mộc lan trong vườn nhà...

Thanh tẩy

http://i242.photobucket.com/albums/ff19/dong_a_01/hoa/sung1.jpg

Qua đêm, ánh sáng chợt trở nên trong vắt,
Sang ngày, gió dịu dàng không hiu hắt như khuya,
Ừ nhỉ, sang trang mới chợt bồi hồi nhìn lại,
Những hồng trần cát bụi lấm chân ai....

Friday, April 9, 2010

Thư gửi mẹ: con của mẹ sẽ vững vàng....

http://www.bcbraininjuryassociation.com/images/HappyBoy.jpg

Cái tâm trạng hoang mang, sống trong sợ hãi lo lắng kéo dài coi bộ cũng đã có hồi bớt đi nhiều rồi. Mẹ nói: "Ngày trước nhìn con mẹ thấy con lúc nào cũng như có 1 cái gì đó hoảng loạn trong mắt, và thấy con cũng ít nói, ít cởi mở... nhưng mẹ không dám hỏi. Bữa nay mới thấy con thật sự tươi tắn hơn nhiều"

Mẹ nói đúng. Con đã từng u ẩn nhiều lắm... Nhưng con vẫn vững, vẫn lạc quan và vẫn tự quyết được cho mình... Con không để cho mình chìm trong những ngày thiếu vắng nụ cười đâu mẹ. Con đang tự mình vượt qua nhiều chuyện cũ. Vượt qua 1 cách từ từ và đang cảm thấy bước chân mình đi mỗi bước là 1 lần vững hơn. Con tin là con sẽ được bình yên trong hạnh phúc nhờ tình yêu của cha mẹ.

Con đang phục hồi: về tinh thần, sức khỏe, và cả ý chí nữa....

Con của mẹ sẽ vững vàng...

Thursday, April 8, 2010

Nói dối...



Khi sự thật được xây lên bằng những lời nói dối thì niềm tin được xây bằng gì ?

Tôi không phải là 1 người quen nói dối và cũng không quen nghe những lời nói dối. Vậy thì đừng đem điều dối trá mà đối xử với lòng tin của tôi.

Nói ngắn gọn vậy thôi !



Tuesday, April 6, 2010

Ngày không vội vã...



Định làm 1 bài thơ nhưng vào giờ phút này, xem ra viết 1 report cuối ngày có lẽ thích hợp hơn.

Ngày hôm nay là 1 ngày không vội vã. Mọi thứ đều trong tâm thế chờ đợi cho đến lúc 9pm, về nhà mở máy tính lên thì mới coi như xong mọi việc.

Sáng: chờ đợi 1 sự xác nhận thì nhận được 1 lời mời...phân vân.
Ăn trưa cùng team mới, nhưng vẫn chờ xác nhận.
Tầm trưa: đi giải quyết 1 món nợ, delay lời mời sang...tuần sau trả lời.Trên đường đi đóng tiền điện nhận được 1 tin nhắn thi đậu 4/6 môn, còn chờ 2 môn nữa là "qua phà"
Tầm chiều: đi ăn xả stress với bạn và nhận được 1 tin nhắn xác nhận, nhưng vẫn còn chờ email.
9pm, về nhà nhận thêm 1 tin vui là email xác nhận.

Công việc đang tiến triển thuận lợi. Sẽ tạo điều kiện cho mình thanh lý nhanh chóng những tồn đọng cũ làm "đóng băng" cả đầu óc...Tối nay, có lẽ vui đến không ngủ được...

Nhận được vài lời gợi ý xa xôi trong tình cảm, nhưng...bây giờ chưa phải lúc...mình thật sự muốn dành toàn bộ tâm trí, sức khỏe và cả thời gian cho việc giải tỏa "khối băng cứng" trong đầu mình.

Xin lỗi nhé....và thật sự nhẹ lòng 1 chút cho tương lai với những gì nhận được hôm nay.

Ngày không vội vã....

Mood...

http://10steps.sg/wp-content/uploads/article49/Waiting_I_by_Healzo.jpg

Sáng sớm, cảm giác trống trải kinh khủng...

Cuộc đời đôi lúc chạm ngõ nhiều cảm xúc lạ kỳ. Cơ bản luôn chống lại những gì được cho là giả tạo và mơ hồ. Thế nhưng mà, đôi lúc, bàn tay cơ hồ suýt nhúng vào trong cái mớ mù mờ rối rắm...

Change job, nhưng sự nhiệt tình của mình lại khiến họ nghĩ là mình vô trách nhiệm với công việc cũ khi có thể quit job thật nhanh... cũng phải thôi, tâm lý mà. Đâu có biết là mình đã hand over kỹ lưỡng với nó... Thật sự, do quá hào hứng với môi trường mới đầy năng động mà mình như thế...Phải học cách kìm nén sự nhiệt tình, giả vờ lơ đễnh một tý, giả vờ không cần việc một tý, nói chung là đừng tỏ ra quá nhanh nhẹn, quá thông minh, quá nhiệt tình... Giả dối nữa rồi...

Tối qua, cảm xúc chạm ngõ một màu sắc mới. Thật lạ lùng, quanh mình thật là nhanh có những màu sắc lấp loáng. Nếu bất chợt không hãm phanh kịp, lại chẳng biết sinh ra những màu sắc mơ hồ gì nữa đây... Con người ta đúng là cơ bản vẫn rất cần cảm xúc. Đôi lúc có thể mềm nhũn ra bởi những chạm ngõ lạ lùng ấy. Nhưng, vẫn còn biết mình đang đứng đâu, nên đã dừng lại.

Sáng, cảm giác mơ hồ bay lãng đãng
Tâm thần hoang mang những lạ kỳ,
Đợi chờ, chờ đợi điều gì đó,
Mắt nhìn ăm ắp sự xa xăm....

Sunday, April 4, 2010

Thay đổi

http://www.usmansheikh.com/wp-content/uploads/2009/09/change.jpg


Ngày 04.04.2010,

Thật sự có nhiều thay đổi xảy ra trong hôm nay...

- Căn nhà mình đang ở, sẽ được trả lại cho cô. Hôm nay, nhà cũng đã dọn trống rỗng...Chỉ còn chờ dọn đi...nhưng  mình vẫn còn muốn nấn ná lại...
- Công việc đang làm đã quyết định stop.
- Một số quan hệ đã được thay đổi.
- Một số thói quen đã được thay đổi.
- Một số thứ khác cũng đã thay đổi...

Thay đổi vì đã đến lúc thay đổi. Thay đổi vì bắt buộc phải thay đổi...và thay đổi vì 1 cái mới hơn, cần thiết hơn và phù hợp hơn...

Cuộc sống vốn phải thay đổi cho cái mới có cơ hội tìm đến, cho cái cũ được nghỉ ngơi...

---------------------------------------------------------------------

Saturday, April 3, 2010

Duyên Nghiệp

http://www.photosled.com/data/500/together_bytrixxie.jpg

Hôm nay, tôi nghĩ về duyên nghiệp.

Với ba mẹ tôi, khi bà nội dắt ba tôi qua coi mắt vợ sau thời gian chấm dứt quân ngũ, khi mẹ tôi bị bà ngoại đe :"mày không cưới nó, tao không gả mày cho ai hết, muốn làm gì thì làm!", và họ có với nhau 4 đứa con, sống bên nhau được trên 34 năm, về già tình yêu càng lúc càng sâu vì nghĩa vì tình... thì đó là duyên nghiệp.

Với chú T, đi hỏi vợ, làm đám hỏi rình rang với cô S, rồi sau đó hủy hôn, bị điều tiếng ra vào đến rát cả mặt, thím K bị mang tiếng giật chồng người, gia đình chồng coi rẻ, do thím K quá sắc sảo, vén khéo...đến nay họ có 2 mặt con, vun vén gia đình đầm ấm, đầy đủ, con cái chăm ngoan, gia đình hạnh phúc. Đó là duyên nghiệp.

Với cô G, yêu rồi hy sinh cả 1 quãng thời gian dài tuổi trẻ với 1 người đàn ông đẹp trai, hào hoa nhưng rồi chẳng đi đến đâu. Sau đó yêu lần nữa với chú thì 2 vợ chồng ăn nên làm ra, 2 dược sĩ giỏi, có 3 đứa con ngoan ngoãn, nhà cửa khang trang, chồng đưa đón vợ dù là đi xa đi gần, cưng chiều con nhỏ... chú xấu người hơn người trước. Nhưng sao chứ, duyên nghiệp mà.

Với cô Th, đi làm được chú T đem lòng yêu thương, nhưng cô Th không có tình cảm, cô Th yêu say đắm chú Thg, đến độ tiến đến dạm hỏi, gia đình 2 bên đi lại vẫn không đến được với nhau. Sau 10 năm yêu đơn phương, giờ chú T đã làm đám cưới với cô Th, bằng sư kiên trì chân thành và chất phác, cả gia đình bên vợ yêu thương..Họ rạng ngời hạnh phúc trong duyên nghiệp...

Với chú K, sao bao nhiêu đào hoa và tự tôn vì được nhiều cô gái danh giá yêu thương, đã về ra mắt gia đình hết người này đến người kia...cuối cùng gắn bó với thím Th, sinh được 2 con xinh đẹp như tiên, gia đình đề huề, ai cũng ngưỡng mộ vì sự xứng đôi vừa lứa,môn đăng hộ đối...Giờ thì gia đình đã tan... Còn các cô ngày xưa hiện nay lại đang ấm êm bên tình yêu của chồng và sự thành đạt nghề nghiệp. Đó cũng là duyên nghiệp?

Tôi cũng yêu, nhưng phải chăng duyên nghiệp tôi chưa đến?

Duyên nghiệp của mỗi người là 1 ẩn số khi chưa chạm đến, chưa ai biết rõ nó ra làm sao. Và tôi cũng vậy...




Thursday, April 1, 2010

Chim quyên chưa ăn trái nhãn lồng...

http://i129.photobucket.com/albums/p234/dennys_bucket/Cuculuspoliocephalus.jpg

Chim quyên chưa ăn trái nhãn lồng
Ta không thương bậu, bậu đừng thương ta...