[Truyện ngắn này không phù hợp với những người yếu đuối, mong manh, dễ vỡ...]
Và khi bạn đọc những dòng này, người đàn ông ấy đã ra khỏi giường.
Thế còn trước đó? Rõ ràng bạn đang đặt câu hỏi trong đầu, như chính tôi cũng đang đặt câu hỏi trong đầu: Hắn đã làm gì trên giường? Và tại sao hắn lại đi ra khỏi giường?
Thứ nhất, tôi nghĩ hắn không làm cái việc đó. Thật đáng thất vọng vì rõ ràng chúng ta đều chờ đợi hắn sẽ làm cái việc đó. Chúng ta thích thú được nhìn người khác làm cái việc đó. Nói thẳng ra là làm tình nhé, chúng ta sẽ đỡ ngượng nhanh thôi.
Thế mà. Đây! Mấy cái bao cao su và chai dầu bôi trơn vẫn còn nguyên như hồi chúng được mua về cách đây... để xem nào... 1 tháng. Ai đó thông minh đang lên tiếng trong đầu vậy? Không đâu, hắn không chơi trần¹ đâu. À, có lẽ tôi không chứng minh được là tại sao. Thế thì bạn cũng đừng cố buộc tôi phải nói điều ngược lại, được chứ?
Gượm đã, nhìn xem xung quanh cái giường của hắn. Khăn giấy. Đúng là khăn giấy. Bị vò tròn và dính vào nhau. Xem nào. Có cái gì trong khăn giấy đã khiến chúng dính vào nhau như thế? Hắn bị viêm xoang chăng? Hay bị cúm mùa? Thôi nào, sao cái thói quen này nó cứ hành tôi mãi thế. Sao tôi cứ phải đưa cục khăn giấy lên mũi mà ngửi thế này?
Nhưng, thói quen xấu này đã chứng minh là tôi đúng. Mùi... tinh dịch đấy. Dù đã khô lại nhưng tôi dám cá là cái mùi ấy chẳng lẫn đi đâu được. Để xem nào...có đến hơn 30 cục khăn giấy thế này ư? Hắn đã không rời cái phòng này gần một tháng. Ơ này, nghĩ đi đâu thế, hắn mới 25 tuổi thôi, nên sung sức có gì mà lạ. Hắn không làm tình. Và đống khăn giấy này đã nhận hậu quả.
Gì nữa nào. Sao lắm dây dợ trong phòng hắn thế này chứ. Hì, bạn đừng tin mồm tôi, tôi hay la toáng lên vậy thôi. Chính xác là chỉ có một cọng dây cáp mạng bị dập đầu, một ổ cắm điện rời được kéo lên nằm góc cuối giường, ba cái tai nghe khác hiệu nhau, một cái bàn laptop đặt giữa giường. Đến là gớm chứ, không chỉ khăn giấy lãnh hậu quả của hắn, cả cái thành bàn laptop cũng chi chít vết ố mờ thế này.
Lại còn có sách nữa chứ. Một đống sách văn học và triết học Anh Việt các loại bừa bộn khắp giường. Chưa hết, một cái gạt tàn thuốc đầy ứ những đầu lọc. Thú thật là tôi không định kể chi tiết về cái gạt tàn, vì tôi sợ bạn đánh giá hắn bê tha. Nhưng quỷ tha ma bắt hắn đi khỏi cái giường này rồi. Mà hắn đi đâu mới được chứ? Và hắn đã làm gì trên cái giường này vậy?
Thứ hai, tôi nghĩ hắn không thất tình. Tin tôi đi, hắn chả bao giờ tin có tình yêu trên đời này đâu. À, nếu muốn nói theo cách thịnh hành thì là: “Làm gì có tình yêu trong giới này, em ơi...”. Tôi cho rằng cái câu chết tiệt đó phải chui ra từ miệng những gã sõi đời. Hắn thì lại bao biện: “Đó là cách từ chối trách nhiệm khỏe nhất. Mày muốn bước qua một cánh cửa mà vẫn mang giày ư? Tốt nhất hãy cho người đứng sau cánh cửa thấy mày thành tâm lau vết giày mà mày vô ý dẫm lên. Nếu mày lại muốn bước ra sau khi đã chán? Tốt nhất là mày nên cởi giày và leo qua cửa sổ.”
Thấy chưa, làm sao một gã như hắn lại có thể thất tình cho được. Có một lần tôi thấy hắn ra vẻ nghiêm túc. Hắn bóp bàn tay tôi đau điếng và nhìn trừng trừng vào mắt tôi: “Tao nói thật, tao yêu mất rồi.” “Ủa, đứa nào xui xẻo vậy?” – Tôi cố tình châm chọc. Hắn lại bóp tay tôi đau hơn: “Mày!”. Đó là lần chúng tôi cười đến đổ cả ly cà phê trên bàn phòng hắn.
Hắn luôn biết cách nghiêm túc với mọi trò đùa của đời mình. Lúc đó bỗng dưng tôi nghĩ, đúng là xui xẻo cho đứa nào được hắn nắm tay mà nhìn vào mắt. Rồi lại mơn trớn ngọt ngào rằng: “Anh nói thật, anh yêu mất rồi...”. Ai đó nghĩ giùm tôi, một người không thể chịu trách nhiệm với chính bản thân mình như hắn, thì những người đến với hắn, có nên bít hết mọi cửa sổ và chặn luôn cả cửa ra vào sau khi đã có hắn ở bên trong hay không?
Chết đấy. Đừng dại dột. Hắn luôn biết cách khóc rất thật thà. Quỷ tha ma bắt cái khả năng ấy của hắn đi. Có lần hắn kể với tôi như một chiến công: “Thằng bé kia định tự tử vì tao đòi bỏ nó mày ạ. Tao nhìn thẳng vào mắt nó, rồi tự dưng tao khóc. Tao thề với mày là tao chưa bao giờ ngăn được cái tính ủy mị chốc lát ấy của mình. Có lẽ nó bắt đầu từ việc tao mê coi kịch rồi chảy nước mắt khi thấy cảnh xúc động. Và thằng bé đó đòi tự tử, còn gì xúc động hơn nữa hả?
Tao khóc từ tốn, tao nói là tao cần phải lo cho nhà tao, tao cần tập trung vào công việc, tao không muốn yêu ai nữa, tao sẽ sống cô độc một mình, nếu nó chờ được thì hãy chờ. Thế rồi nó đưa hộp thuốc ngủ cho tao thật. Nó bảo tao: “Em sẽ chờ đến ngày đó. Anh tin đi. Em nói được làm được”. Vậy mà tao cắt đuôi được 7 tháng rồi. Và mày biết gì không? Thằng bé kia đã cặp với một thằng nhóc xinh lắm. Chính mắt tao thấy đấy. Tao cũng mừng cho nó.”
Nhân đây, tôi cũng xin thú thật, càng về sau tôi càng ghét hắn. Vì hắn hay nhờ tôi đi dọn dẹp giùm những điều rắc rối hắn gây ra. Ví dụ như có một lần cách đây chưa lâu, hắn lại quen với một người đàn ông nọ. Ông ta có lẽ bằng tuổi bố hắn. Theo lời hắn kể thì ông ấy khá giàu, đã có vợ và một con gái lớn gần bằng hắn. Ông ta luôn sợ chuyện với hắn bị vợ phát hiện, nên thường dẫn hắn đi du lịch ở những nơi xa xôi.
Nhưng hắn lại không thích những điều lãng mạn lén lút như thế. Và thế là một hôm, hắn lù lù xuất hiện trước cửa nhà ông ta và thích thú quan sát vẻ mặt xám ngoét của tình nhân trong khi hắn đứng trò chuyện với cô con gái. Sau lần đó, ông ta dẫn hắn lên Đà Lạt và ngồi khóc tỉ tê với hắn trong một quán cà phê bên cạnh hồ Than Thở.
Hắn kể là lúc đó hắn thấy tình nhân thật tội nghiệp. Ông ta nói với hắn: “Em muốn gì cũng được, nhưng xin em đừng đến nhà anh. Vợ anh mà biết thì cô ấy tự tử mất thôi...” Hắn cũng chẳng vừa, trả lời tình nhân tỉnh bơ: “Em có cần gì đâu. Danh không chính, ngôn chẳng thuận mà anh. Nhưng mà... con gái anh dễ thương đấy.”
Cha mẹ ơi, hắn kể là lúc đó, tình nhân đột nhiên phùng mang trợn má, giáng cho hắn một cái tát nảy đom đóm, xong rồi xách gói về thẳng Sài Gòn. Hắn hận vụ đó đến mức, việc đầu tiên hắn muốn làm khi quay lại Sài Gòn là đến thẳng nhà tình nhân và thử gan bà vợ. Rồi hắn cười hề hề: “Phước cho lão, còn biết khôn nhắn tin xin lỗi và năn nỉ ỉ ôi. Lão còn hẹn gặp ở quán cà phê Chỗ cũ để chuộc lỗi.”
Và bạn biết không, hắn đã không đi, mà nhờ tôi đến. Hắn còn chỉ cho tôi chỗ ngồi quen thuộc là góc khuất nhìn xuống đường ở tầng 2 của quán cà phê. Sau nhiều lần suy nghĩ, tôi cũng đến đó giùm hắn. Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại vào quán cà phê đối diện với Chỗ cũ và chọn một chỗ ngồi có thể quan sát góc khuất ở tầng 2 bên đó.
Sau tấm màn, tôi thấy gã tình nhân tội nghiệp của hắn cứ ngồi đờ đẫn chờ đợi với một hộp quà trên bàn, chốc lát lại nhìn đồng hồ và gọi điện thoại. Hắn đã không trả lời thì phải. Và đúng một tiếng sau, gã tình nhân uể oải đứng dậy và ôm lấy hộp quà. Gã nhìn xuống đường bằng ánh mắt thẫn thờ rồi lắc đầu đi khỏi. Khi tôi quay về để gặp hắn, hắn chẳng nói lấy một lời. Và tôi cũng chẳng buồn hỏi thêm một điều gì nữa.
Cho tôi dừng cái công việc kể lể để quay về hiện tại một chút. Cái phòng của hắn mới kỳ cục làm sao. Hắn treo những tấm gương lớn khắp tường nên tôi nhìn đâu cũng có thể thấy sự phản chiếu của mình và những thứ trên giường ở trong đó. Và chỉ cần nghiêng đầu, tôi lại nhìn thấy mọi thứ được lặp lại đến vô tận do sự đối xứng của gương. Tôi nghĩ cái thằng này chắc bị quỷ ám.
Thử tưởng tượng một đêm nào đó, hắn đốt một cây nến và nghiêng đầu nhìn vào trong gương, khuôn mặt của hắn sẽ hiện lên hốc hác và ửng đỏ như một gã say rượu. Những ngọn nến phản chiếu sẽ tạo thành một đường ánh sáng lập lòe dẫn đến những nơi sâu hút háo. Và chẳng hề sót lại một chút ánh sáng nào ở cuối đường hầm ấy. Tôi chợt rùng mình khi nghĩ rằng: “Chẳng biết linh hồn hắn có trôi dạt đến nơi tối tăm bất tận ấy không. Và làm sao hắn có thể quay trở về với đôi giày còn nguyên vẹn?”
Bất giác, tôi mở nắp chiếc máy tính xách tay của hắn còn nằm trên giường lên. Hắn vẫn đang để máy, như thói quen online suốt ngày đêm. Chương trình chơi nhạc vẫn chạy tuyển tập nhạc hòa tấu của Yiruma. Tôi quờ quạng lấy cái tai nghe còn gắn dây vào máy, giai điệu của ca khúc Kiss The Rain với tiếng dương cầm chơi ở một quãng cao vừa đủ để nó thánh thót như tiếng mưa rơi ngoài kia. Mà không, nó nhẹ hơn thế, như ngàn nụ hôn bất tận thả tràn vào mưa.
Bỗng nhiên, tôi lại nhớ về những ngày tháng cùng hắn lang thang dưới mưa, áo phong phanh, chiếc xe đạp cứ lăn bánh hoài về nơi nào không rõ. Hắn còn hát một bài gì đó rất khẽ khàng. Tôi cứ nghĩ, nếu áp tai vào ngực hắn, thì tiếng hát của hắn sẽ nghe như thế nào. Lúc đó, hắn thực sự ngây thơ. Hắn còn kể cho tôi nghe mãi về lý tưởng của cuộc đời hắn: “Tao sẽ trở thành nhà văn mày ạ. Không có gì sướng cho bằng viết được một câu chuyện nào đó mà chứa đựng tất cả cuộc đời. Người ta sẽ khóc và cười vì được thấy mình ở đó. Chẳng cần triết lý cao siêu, chẳng cần giáo dục hay dạy đời ai cả. Cứ để cho người ta được thấy họ ở đó thôi. Cứ cho họ soi vào từng trang sách rồi khóc và cười. Còn gì bằng nữa phải không?”
Mãi cho đến nay, tôi vẫn không trả lời được câu hỏi về lý tưởng của cuộc đời hắn. Có lẽ lúc đó hắn đã làm tôi yêu hắn một chút, và đó cũng là lý do khiến tôi theo hắn cho đến nay. Tôi thích được im lặng ngồi trước hắn. Khi đó, hắn hiền như một chú mèo con. Tôi luôn tin rằng khi có tôi ở bên cạnh, hắn sẽ không nghĩ chuyện ác.
Đúng, những chuyện hắn đã kể cho tôi nghe như việc bỏ rơi một cậu bé yêu hắn, hay làm khổ gã tình nhân bằng tuổi bố hắn và rất nhiều những câu chuyện khác, đó là những chuyện độc ác. Đầu độc một trái tim bằng tình cảm ra vẻ chân thành như hắn, là cách nhẫn tâm nhất mà tôi từng biết trên đời.
Khổ thay, tôi không biết cách dừng hắn lại. Tôi không thể bắt hắn mãi ngồi im lặng bên cạnh mình. Hắn không từ bỏ được thói quen tìm kiếm, nói trắng ra, thói quen lừa tình bằng những trang bị cảm xúc đúng kiểu. Hắn từng chỉ vào mặt tôi mà nói rằng: “Mày nhìn đi, bản chất cái giới này là thiếu thốn tình cảm đến mức khốn khổ. Che giấu bản thân, che giấu gia đình, che giấu xã hội nên chỉ cần nhận thấy một tín hiệu đèn từ ngọn hải đăng nào đó, những con người bị dập dờn trên sóng kia sẽ cố lao đến mày ngay thôi.”
Lần đó, hắn đã làm cơn giận của tôi lên đến đỉnh điểm, tôi dúi hắn đập đầu vào tường và gào lên: “Thế mày tưởng mày là hải đăng Alexandria² hả? Mày chỉ là một con giun lửa³ nhảy múa trên mặt biển và chứa đầy tơ độc. Mày chỉ làm đau bất cứ ai đem yêu thương đến với mày mà thôi...” Tôi thấy hắn bật khóc, không biết là vì đau hay vì lời tôi nói. Nhưng tiếng khóc của hắn, tin tôi đi, không hề có một chút gì thuộc về diễn xuất. Và hắn làm tôi đau.
25
2010 sẽ là 26
Mày có nhớ năm 18 tuổi mày nhìn một người đàn ông 26 tuổi như thế nào không?
Mày tin rằng người đàn ông 26 tuổi đã là trưởng thành, hay ít ra đó là điều mày mong mỏi để sau này mày sẽ được như thế.
Vậy mà, nhìn xem, mày đã đi hết gần 10 năm tuổi xuân và chưa làm được một cái gì cho ra hồn ra vía.
Mày cũng chẳng có gì ngoài mớ kỹ năng lừa tình ngày một điêu luyện hơn.
Trái tim mày xức nước hoa thơm phức để làm gì trong khi máu của mày đang đen lại từng ngày?
Mày đã soi vào bản thân mình đến tận cùng rồi mà vẫn không tìm thấy chút ánh sáng nào ở hố thẳm ấy.
Mày đã giam mình trong căn phòng này gần 1 tháng rồi.
Và nhìn xem, ngay cả việc nằm trên giường, mày cũng không thôi tạo ra những thứ rác rưởi quanh mình.
Mày có thể chôn mày trên cái giường này được không?
Mày có thể thực sự ra khỏi cái giường này được không?
Mày có thể chết đi không?
Mày có thể sống đi không?
Chết đi không?
Sống đi không?
Đi không?
Đi Không?
Tôi gập màn hình máy tính của hắn lại và bật khóc. Mẩu nhật ký hắn viết dang dở của ngày hôm qua vẫn không có câu trả lời. Giai điệu của ca khúc Inside of me của Yiruma chợt vang lên bên tai tôi, gọi tình yêu của tôi quay về với hắn. Nhưng hắn đã đi đâu, sau khi ra khỏi cái giường này?
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa...
Tôi nghĩ là hắn quay về. Tôi sẽ đích thân hỏi hắn về những điều rối rắm vừa kể ra đây. Tôi lật đật đi lại mở cửa...
- Xin lỗi, anh gọi người đến tháo gương trong phòng phải không?
- Đúng rồi, nhờ anh đập nát chúng giùm luôn nhé...
*****
HẾT
Ghi chú:
(¹) Chơi trần: quan hệ tình dục không dùng bao cao su (bareback).
(²) Hải đăng Alexandria:là ngọn đèn biển được xây dựng vào thế kỷ thứ 3 trước Công Nguyên trên hòn đảo Pharos tại Alexandria, Ai Cập làm tín hiệu thông báo của cảng, và sau này là một ngọn hải đăng. Hải đăng Alexandria là một trong 7 kỳ quan thế giới cổ đại.
(³) Giun lửa: Vào đêm trước khi đổ bộ lên châu Mỹ, Christopher Columbus đã trông thấy "những ngọn nến nhảy múa trên mặt biển”. Đó chính là ánh sáng phát ra từ những con “giun lửa” đang gọi bạn tình.
Đây là loài giun có đốt này rất dễ nhận ra nhờ màu sắc rực rỡ như phát lửa. Một lớp tơ mịn màu trắng giương quanh thân: nhọn, có ngạnh và dễ gãy. Tơ ấy xuyên sâu vào da, gây cảm giác bỏng rát và ngứa, đôi khi rất đau. Hiện tượng này hẳn mang tính vật lý, vì không tìm ra nọc trên tơ.
__________________________ ______________
November Rain, 2009
Thế còn trước đó? Rõ ràng bạn đang đặt câu hỏi trong đầu, như chính tôi cũng đang đặt câu hỏi trong đầu: Hắn đã làm gì trên giường? Và tại sao hắn lại đi ra khỏi giường?
Thứ nhất, tôi nghĩ hắn không làm cái việc đó. Thật đáng thất vọng vì rõ ràng chúng ta đều chờ đợi hắn sẽ làm cái việc đó. Chúng ta thích thú được nhìn người khác làm cái việc đó. Nói thẳng ra là làm tình nhé, chúng ta sẽ đỡ ngượng nhanh thôi.
Thế mà. Đây! Mấy cái bao cao su và chai dầu bôi trơn vẫn còn nguyên như hồi chúng được mua về cách đây... để xem nào... 1 tháng. Ai đó thông minh đang lên tiếng trong đầu vậy? Không đâu, hắn không chơi trần¹ đâu. À, có lẽ tôi không chứng minh được là tại sao. Thế thì bạn cũng đừng cố buộc tôi phải nói điều ngược lại, được chứ?
Gượm đã, nhìn xem xung quanh cái giường của hắn. Khăn giấy. Đúng là khăn giấy. Bị vò tròn và dính vào nhau. Xem nào. Có cái gì trong khăn giấy đã khiến chúng dính vào nhau như thế? Hắn bị viêm xoang chăng? Hay bị cúm mùa? Thôi nào, sao cái thói quen này nó cứ hành tôi mãi thế. Sao tôi cứ phải đưa cục khăn giấy lên mũi mà ngửi thế này?
Nhưng, thói quen xấu này đã chứng minh là tôi đúng. Mùi... tinh dịch đấy. Dù đã khô lại nhưng tôi dám cá là cái mùi ấy chẳng lẫn đi đâu được. Để xem nào...có đến hơn 30 cục khăn giấy thế này ư? Hắn đã không rời cái phòng này gần một tháng. Ơ này, nghĩ đi đâu thế, hắn mới 25 tuổi thôi, nên sung sức có gì mà lạ. Hắn không làm tình. Và đống khăn giấy này đã nhận hậu quả.
Gì nữa nào. Sao lắm dây dợ trong phòng hắn thế này chứ. Hì, bạn đừng tin mồm tôi, tôi hay la toáng lên vậy thôi. Chính xác là chỉ có một cọng dây cáp mạng bị dập đầu, một ổ cắm điện rời được kéo lên nằm góc cuối giường, ba cái tai nghe khác hiệu nhau, một cái bàn laptop đặt giữa giường. Đến là gớm chứ, không chỉ khăn giấy lãnh hậu quả của hắn, cả cái thành bàn laptop cũng chi chít vết ố mờ thế này.
Lại còn có sách nữa chứ. Một đống sách văn học và triết học Anh Việt các loại bừa bộn khắp giường. Chưa hết, một cái gạt tàn thuốc đầy ứ những đầu lọc. Thú thật là tôi không định kể chi tiết về cái gạt tàn, vì tôi sợ bạn đánh giá hắn bê tha. Nhưng quỷ tha ma bắt hắn đi khỏi cái giường này rồi. Mà hắn đi đâu mới được chứ? Và hắn đã làm gì trên cái giường này vậy?
Thứ hai, tôi nghĩ hắn không thất tình. Tin tôi đi, hắn chả bao giờ tin có tình yêu trên đời này đâu. À, nếu muốn nói theo cách thịnh hành thì là: “Làm gì có tình yêu trong giới này, em ơi...”. Tôi cho rằng cái câu chết tiệt đó phải chui ra từ miệng những gã sõi đời. Hắn thì lại bao biện: “Đó là cách từ chối trách nhiệm khỏe nhất. Mày muốn bước qua một cánh cửa mà vẫn mang giày ư? Tốt nhất hãy cho người đứng sau cánh cửa thấy mày thành tâm lau vết giày mà mày vô ý dẫm lên. Nếu mày lại muốn bước ra sau khi đã chán? Tốt nhất là mày nên cởi giày và leo qua cửa sổ.”
Thấy chưa, làm sao một gã như hắn lại có thể thất tình cho được. Có một lần tôi thấy hắn ra vẻ nghiêm túc. Hắn bóp bàn tay tôi đau điếng và nhìn trừng trừng vào mắt tôi: “Tao nói thật, tao yêu mất rồi.” “Ủa, đứa nào xui xẻo vậy?” – Tôi cố tình châm chọc. Hắn lại bóp tay tôi đau hơn: “Mày!”. Đó là lần chúng tôi cười đến đổ cả ly cà phê trên bàn phòng hắn.
Hắn luôn biết cách nghiêm túc với mọi trò đùa của đời mình. Lúc đó bỗng dưng tôi nghĩ, đúng là xui xẻo cho đứa nào được hắn nắm tay mà nhìn vào mắt. Rồi lại mơn trớn ngọt ngào rằng: “Anh nói thật, anh yêu mất rồi...”. Ai đó nghĩ giùm tôi, một người không thể chịu trách nhiệm với chính bản thân mình như hắn, thì những người đến với hắn, có nên bít hết mọi cửa sổ và chặn luôn cả cửa ra vào sau khi đã có hắn ở bên trong hay không?
Chết đấy. Đừng dại dột. Hắn luôn biết cách khóc rất thật thà. Quỷ tha ma bắt cái khả năng ấy của hắn đi. Có lần hắn kể với tôi như một chiến công: “Thằng bé kia định tự tử vì tao đòi bỏ nó mày ạ. Tao nhìn thẳng vào mắt nó, rồi tự dưng tao khóc. Tao thề với mày là tao chưa bao giờ ngăn được cái tính ủy mị chốc lát ấy của mình. Có lẽ nó bắt đầu từ việc tao mê coi kịch rồi chảy nước mắt khi thấy cảnh xúc động. Và thằng bé đó đòi tự tử, còn gì xúc động hơn nữa hả?
Tao khóc từ tốn, tao nói là tao cần phải lo cho nhà tao, tao cần tập trung vào công việc, tao không muốn yêu ai nữa, tao sẽ sống cô độc một mình, nếu nó chờ được thì hãy chờ. Thế rồi nó đưa hộp thuốc ngủ cho tao thật. Nó bảo tao: “Em sẽ chờ đến ngày đó. Anh tin đi. Em nói được làm được”. Vậy mà tao cắt đuôi được 7 tháng rồi. Và mày biết gì không? Thằng bé kia đã cặp với một thằng nhóc xinh lắm. Chính mắt tao thấy đấy. Tao cũng mừng cho nó.”
Nhân đây, tôi cũng xin thú thật, càng về sau tôi càng ghét hắn. Vì hắn hay nhờ tôi đi dọn dẹp giùm những điều rắc rối hắn gây ra. Ví dụ như có một lần cách đây chưa lâu, hắn lại quen với một người đàn ông nọ. Ông ta có lẽ bằng tuổi bố hắn. Theo lời hắn kể thì ông ấy khá giàu, đã có vợ và một con gái lớn gần bằng hắn. Ông ta luôn sợ chuyện với hắn bị vợ phát hiện, nên thường dẫn hắn đi du lịch ở những nơi xa xôi.
Nhưng hắn lại không thích những điều lãng mạn lén lút như thế. Và thế là một hôm, hắn lù lù xuất hiện trước cửa nhà ông ta và thích thú quan sát vẻ mặt xám ngoét của tình nhân trong khi hắn đứng trò chuyện với cô con gái. Sau lần đó, ông ta dẫn hắn lên Đà Lạt và ngồi khóc tỉ tê với hắn trong một quán cà phê bên cạnh hồ Than Thở.
Hắn kể là lúc đó hắn thấy tình nhân thật tội nghiệp. Ông ta nói với hắn: “Em muốn gì cũng được, nhưng xin em đừng đến nhà anh. Vợ anh mà biết thì cô ấy tự tử mất thôi...” Hắn cũng chẳng vừa, trả lời tình nhân tỉnh bơ: “Em có cần gì đâu. Danh không chính, ngôn chẳng thuận mà anh. Nhưng mà... con gái anh dễ thương đấy.”
Cha mẹ ơi, hắn kể là lúc đó, tình nhân đột nhiên phùng mang trợn má, giáng cho hắn một cái tát nảy đom đóm, xong rồi xách gói về thẳng Sài Gòn. Hắn hận vụ đó đến mức, việc đầu tiên hắn muốn làm khi quay lại Sài Gòn là đến thẳng nhà tình nhân và thử gan bà vợ. Rồi hắn cười hề hề: “Phước cho lão, còn biết khôn nhắn tin xin lỗi và năn nỉ ỉ ôi. Lão còn hẹn gặp ở quán cà phê Chỗ cũ để chuộc lỗi.”
Và bạn biết không, hắn đã không đi, mà nhờ tôi đến. Hắn còn chỉ cho tôi chỗ ngồi quen thuộc là góc khuất nhìn xuống đường ở tầng 2 của quán cà phê. Sau nhiều lần suy nghĩ, tôi cũng đến đó giùm hắn. Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại vào quán cà phê đối diện với Chỗ cũ và chọn một chỗ ngồi có thể quan sát góc khuất ở tầng 2 bên đó.
Sau tấm màn, tôi thấy gã tình nhân tội nghiệp của hắn cứ ngồi đờ đẫn chờ đợi với một hộp quà trên bàn, chốc lát lại nhìn đồng hồ và gọi điện thoại. Hắn đã không trả lời thì phải. Và đúng một tiếng sau, gã tình nhân uể oải đứng dậy và ôm lấy hộp quà. Gã nhìn xuống đường bằng ánh mắt thẫn thờ rồi lắc đầu đi khỏi. Khi tôi quay về để gặp hắn, hắn chẳng nói lấy một lời. Và tôi cũng chẳng buồn hỏi thêm một điều gì nữa.
Cho tôi dừng cái công việc kể lể để quay về hiện tại một chút. Cái phòng của hắn mới kỳ cục làm sao. Hắn treo những tấm gương lớn khắp tường nên tôi nhìn đâu cũng có thể thấy sự phản chiếu của mình và những thứ trên giường ở trong đó. Và chỉ cần nghiêng đầu, tôi lại nhìn thấy mọi thứ được lặp lại đến vô tận do sự đối xứng của gương. Tôi nghĩ cái thằng này chắc bị quỷ ám.
Thử tưởng tượng một đêm nào đó, hắn đốt một cây nến và nghiêng đầu nhìn vào trong gương, khuôn mặt của hắn sẽ hiện lên hốc hác và ửng đỏ như một gã say rượu. Những ngọn nến phản chiếu sẽ tạo thành một đường ánh sáng lập lòe dẫn đến những nơi sâu hút háo. Và chẳng hề sót lại một chút ánh sáng nào ở cuối đường hầm ấy. Tôi chợt rùng mình khi nghĩ rằng: “Chẳng biết linh hồn hắn có trôi dạt đến nơi tối tăm bất tận ấy không. Và làm sao hắn có thể quay trở về với đôi giày còn nguyên vẹn?”
Bất giác, tôi mở nắp chiếc máy tính xách tay của hắn còn nằm trên giường lên. Hắn vẫn đang để máy, như thói quen online suốt ngày đêm. Chương trình chơi nhạc vẫn chạy tuyển tập nhạc hòa tấu của Yiruma. Tôi quờ quạng lấy cái tai nghe còn gắn dây vào máy, giai điệu của ca khúc Kiss The Rain với tiếng dương cầm chơi ở một quãng cao vừa đủ để nó thánh thót như tiếng mưa rơi ngoài kia. Mà không, nó nhẹ hơn thế, như ngàn nụ hôn bất tận thả tràn vào mưa.
Bỗng nhiên, tôi lại nhớ về những ngày tháng cùng hắn lang thang dưới mưa, áo phong phanh, chiếc xe đạp cứ lăn bánh hoài về nơi nào không rõ. Hắn còn hát một bài gì đó rất khẽ khàng. Tôi cứ nghĩ, nếu áp tai vào ngực hắn, thì tiếng hát của hắn sẽ nghe như thế nào. Lúc đó, hắn thực sự ngây thơ. Hắn còn kể cho tôi nghe mãi về lý tưởng của cuộc đời hắn: “Tao sẽ trở thành nhà văn mày ạ. Không có gì sướng cho bằng viết được một câu chuyện nào đó mà chứa đựng tất cả cuộc đời. Người ta sẽ khóc và cười vì được thấy mình ở đó. Chẳng cần triết lý cao siêu, chẳng cần giáo dục hay dạy đời ai cả. Cứ để cho người ta được thấy họ ở đó thôi. Cứ cho họ soi vào từng trang sách rồi khóc và cười. Còn gì bằng nữa phải không?”
Mãi cho đến nay, tôi vẫn không trả lời được câu hỏi về lý tưởng của cuộc đời hắn. Có lẽ lúc đó hắn đã làm tôi yêu hắn một chút, và đó cũng là lý do khiến tôi theo hắn cho đến nay. Tôi thích được im lặng ngồi trước hắn. Khi đó, hắn hiền như một chú mèo con. Tôi luôn tin rằng khi có tôi ở bên cạnh, hắn sẽ không nghĩ chuyện ác.
Đúng, những chuyện hắn đã kể cho tôi nghe như việc bỏ rơi một cậu bé yêu hắn, hay làm khổ gã tình nhân bằng tuổi bố hắn và rất nhiều những câu chuyện khác, đó là những chuyện độc ác. Đầu độc một trái tim bằng tình cảm ra vẻ chân thành như hắn, là cách nhẫn tâm nhất mà tôi từng biết trên đời.
Khổ thay, tôi không biết cách dừng hắn lại. Tôi không thể bắt hắn mãi ngồi im lặng bên cạnh mình. Hắn không từ bỏ được thói quen tìm kiếm, nói trắng ra, thói quen lừa tình bằng những trang bị cảm xúc đúng kiểu. Hắn từng chỉ vào mặt tôi mà nói rằng: “Mày nhìn đi, bản chất cái giới này là thiếu thốn tình cảm đến mức khốn khổ. Che giấu bản thân, che giấu gia đình, che giấu xã hội nên chỉ cần nhận thấy một tín hiệu đèn từ ngọn hải đăng nào đó, những con người bị dập dờn trên sóng kia sẽ cố lao đến mày ngay thôi.”
Lần đó, hắn đã làm cơn giận của tôi lên đến đỉnh điểm, tôi dúi hắn đập đầu vào tường và gào lên: “Thế mày tưởng mày là hải đăng Alexandria² hả? Mày chỉ là một con giun lửa³ nhảy múa trên mặt biển và chứa đầy tơ độc. Mày chỉ làm đau bất cứ ai đem yêu thương đến với mày mà thôi...” Tôi thấy hắn bật khóc, không biết là vì đau hay vì lời tôi nói. Nhưng tiếng khóc của hắn, tin tôi đi, không hề có một chút gì thuộc về diễn xuất. Và hắn làm tôi đau.
25
2010 sẽ là 26
Mày có nhớ năm 18 tuổi mày nhìn một người đàn ông 26 tuổi như thế nào không?
Mày tin rằng người đàn ông 26 tuổi đã là trưởng thành, hay ít ra đó là điều mày mong mỏi để sau này mày sẽ được như thế.
Vậy mà, nhìn xem, mày đã đi hết gần 10 năm tuổi xuân và chưa làm được một cái gì cho ra hồn ra vía.
Mày cũng chẳng có gì ngoài mớ kỹ năng lừa tình ngày một điêu luyện hơn.
Trái tim mày xức nước hoa thơm phức để làm gì trong khi máu của mày đang đen lại từng ngày?
Mày đã soi vào bản thân mình đến tận cùng rồi mà vẫn không tìm thấy chút ánh sáng nào ở hố thẳm ấy.
Mày đã giam mình trong căn phòng này gần 1 tháng rồi.
Và nhìn xem, ngay cả việc nằm trên giường, mày cũng không thôi tạo ra những thứ rác rưởi quanh mình.
Mày có thể chôn mày trên cái giường này được không?
Mày có thể thực sự ra khỏi cái giường này được không?
Mày có thể chết đi không?
Mày có thể sống đi không?
Chết đi không?
Sống đi không?
Đi không?
Đi Không?
Tôi gập màn hình máy tính của hắn lại và bật khóc. Mẩu nhật ký hắn viết dang dở của ngày hôm qua vẫn không có câu trả lời. Giai điệu của ca khúc Inside of me của Yiruma chợt vang lên bên tai tôi, gọi tình yêu của tôi quay về với hắn. Nhưng hắn đã đi đâu, sau khi ra khỏi cái giường này?
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa...
Tôi nghĩ là hắn quay về. Tôi sẽ đích thân hỏi hắn về những điều rối rắm vừa kể ra đây. Tôi lật đật đi lại mở cửa...
- Xin lỗi, anh gọi người đến tháo gương trong phòng phải không?
- Đúng rồi, nhờ anh đập nát chúng giùm luôn nhé...
*****
HẾT
Ghi chú:
(¹) Chơi trần: quan hệ tình dục không dùng bao cao su (bareback).
(²) Hải đăng Alexandria:là ngọn đèn biển được xây dựng vào thế kỷ thứ 3 trước Công Nguyên trên hòn đảo Pharos tại Alexandria, Ai Cập làm tín hiệu thông báo của cảng, và sau này là một ngọn hải đăng. Hải đăng Alexandria là một trong 7 kỳ quan thế giới cổ đại.
(³) Giun lửa: Vào đêm trước khi đổ bộ lên châu Mỹ, Christopher Columbus đã trông thấy "những ngọn nến nhảy múa trên mặt biển”. Đó chính là ánh sáng phát ra từ những con “giun lửa” đang gọi bạn tình.
Đây là loài giun có đốt này rất dễ nhận ra nhờ màu sắc rực rỡ như phát lửa. Một lớp tơ mịn màu trắng giương quanh thân: nhọn, có ngạnh và dễ gãy. Tơ ấy xuyên sâu vào da, gây cảm giác bỏng rát và ngứa, đôi khi rất đau. Hiện tượng này hẳn mang tính vật lý, vì không tìm ra nọc trên tơ.
__________________________
November Rain, 2009
copy từ BÙI DZŨ...
No comments:
Post a Comment