Gửi Dr. Holmes
Cảm ơn đã in lá thư của tôi. Giới truyền thông luôn phớt lờ chúng tôi, cô lập chúng tôi, tin rằng họ có thể xóa bỏ vấn đề khi không bàn bạc tới.
Đó là một vấn đề. Tôi nghĩ thanh niên đồng tính, không nhất thiết phải nữ tính và ẻo lả, bị xã hội thờ ơ. Truyền thông dường như không công nhận chúng tôi và nếu có, chắc chắn sẽ có phân biệt chủng tộc. Họ trở nên kì thị đồng tính, nghĩ rằng sống chung với chúng tôi sẽ khiến họ đồng tính và nghĩ đồng tính liên quan đến bệnh hoạn.
Tôi có một người trợ giáo cư xử vô lý và không ai ưa. Những người quanh tôi cho rằng anh ta cư xử như thế vì anh ta đồng tính. Bề ngoài thì không nhưng việc làm thuộc ngành kịch nghệ khiến người ta nghĩ anh ta đồng tính. Họ có vài chàng trai làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật là đồng tính. Điều đó đã làm méo mó suy nghĩ của một vài người. Không chỉ với thanh niên nói riêng mà còn xã hội nói chung. Tôi thường nghe mọi người chỉ trích khi người-có-vẻ-là-đồng tính hành xử vô lý, và cảm thấy tức giận trong lòng.
Không phải vì tôi cảm thấy bị xúc phạm, nhưng lập luận của họ ắt phải vô cùng lắt léo khi đánh đồng đồng tính với bệnh hoạn. Tôi tức giận không chỉ vì tôi đồng tính nhưng còn vì tôi muốn làm một chuyện gì đó với lập luận này nhưng tôi không đủ quyền lực.
Công khai không phải một trong các lựa chọn vì tôi là người mà bạn có gán mác là người suy nghĩ nổi loạn và chống đối xã hội và tôi đoán họ sẽ đánh đồng điều đó với việc tôi đồng tính. Tệ hơn, tôi là người bất khả và mọi người biết điều đó. Thật thảm hại. Tôi sẽ không công khai vì sẽ làm mọi chuyện khó khăn hơn. Tôi sẽ đặt những người quanh mình vào một vị trí mà họ sẽ không thoải mái – đương đầu với người đồng tính trực tiếp và cởi mở.
Lựa chọn duy nhất tôi có là viết thư cho bác sĩ và khiến mọi người nhận ra kì thị đồng tính có thể phát sinh giận dữ như thế nào. TÔI THẬT SỰ TỨC GIẬN. Tôi muốn công khai và hét vang rằng tôi không xấu hổ vì giới tính của mình. Tôi không muốn là nạn nhân của tư tưởng thảm hại này và không muốn bị cô lập.
Tôi nghĩ thật bệnh hoạn. Kì thị đồng tính không tốt chút nào. Tôi suy nghĩ và cảm thấy như thế không chỉ vì tôi đồng tính mà còn vì mọi người không biết và không muốn đương đầu với chúng tôi. Họ cô lập chúng tôi.
Có thể tôi sẽ công khai khi tôi sống đầy đủ và khi tôi không cần phải tử tế với những người xung quanh.
Đầu tiên, tôi nghĩ sẽ viết cho bác sĩ về sức hút của tôi với những người tôi có thể phải lòng (cũng là đồng tính), nhưng rồi đêm qua tôi bị tức điên khi một trong những người tôi sống chung cười cợt chỉ trích tôi sau khi tôi nói những lời nhận xét châm biếm. Tôi khá tức giận.
Bất cứ chàng trai thẳng nào cũng có thể châm biếm. Không khí đêm qua không căng thẳng, nhưng những chàng trai thân thiện chơi game cùng nhau. Những lời đó là đùa giỡn, nhưng đó không nên là lí do cho việc tôi không tức giận. Đôi lúc lời nói đùa giữa con trai có thể gọi một người trong đám là đồng tính, với tinh thần là “vui vẻ”. Cách biểu đạt trực tiếp đó phải biến mất ngay. Tôi không muốn phá vỡ sự “vui vẻ” của họ.
Lí luận thật bệnh hoạn. Như Nietzche nói, “Địa ngục nằm ở chúng ta.”
Xin hãy hồi âm về lá thư của tôi, càng nhanh càng tốt. Cảm ơn rất nhiều.
John. S
-------------------------------------------------
Gửi John. S
Đầu tiên, hãy bắt đầu với cuộc sống riêng của bạn.
“Địa ngục nằm ở người khác” chỉ khi bạn cho phép điều đó xảy ra. Có nhiều khi, dĩ nhiên, bạn không thể ngăn cản được. Một vài ví dụ như bạn tuyệt vọng cần một công việc hay bạn có một bà mẹ vô lý và bạn không thể dọn ra khỏi nhà để sống riêng. Kể cả những lúc khó khăn nhất, bạn không cần phải hoàn toàn là một người yếu đuối, cho phép họ chà đạp cảm xúc của bạn và thay đổi bạn nhiều đến mức bạn chối bỏ những điều cơ bản nhất của bản thân.
Nếu để ý, hai ví dụ của tôi đều liên quan đến tiền. Không phải là vì tôi quá thực dụng nhưng có vài sự thật bạn buộc phải đối mặt và một trong số đó là tài chính. Nhưng thậm chí khi bạn chấp nhận rằng, đôi lúc sẽ phải chờ thời cơ tốt đến khi đủ vững vàng để sống tự lập, bạn phải lập kế hoạch để đổi việc làm hoặc chuyển nhà, ngay cả khi tiền lương sẽ thấp và nơi làm việc cách xa hơn 10km, ngay cả khi dọn đi khỏi nhà nghĩa là phải tự giặt giũ và ăn uống tằn tiện. Không phải tất cả chúng ta đều bị buộc phải chọn giữa “thoải mái” và “vất vả” hoặc chọn thoải mái với những gì mình có, nhưng thật không may, bạn phải chọn và quyết định càng sớm càng tốt.
Mọi chuyện trở nên tồi tệ như địa ngục khi không có lối thoát, Nhưng nếu bạn có một kế hoạch hiệu quả, những rắc rối bạn phải sống chung trở thành điều bất tiện, hơn là trở thành những chướng ngại không thể vượt qua. Vì bạn đang hoạt động để hoàn thành kế hoạch của mình, bạn có thể ít tức giận hơn ở tình huống mà bạn tự nói với chính mình rằng “chuyện này cũng sẽ xong thôi”. Cuộc sống trở nên ít đau khổ hơn khi bạn biết tình thế sẽ thay đổi, rằng tất cả những yêu sách bạn đưa ra chỉ dành cho thời gian đó mà thôi. Có thể mất hai tháng hoặc năm năm, nhưng với tinh thần tỉnh táo và cử chỉ tốt, bạn phải cố gắng vì về mục tiêu đó, nếu không cả cuộc đời bạn sẽ trở thành địa ngục.
Số tiền bạn có hoặc có thể kiếm được đôi lúc là điều chân thật không thể thay đổi, nhưng mối tương quan giữa bạn và tiền thì không phải. Có thể khó thu hẹp cuộc sống và sinh hoạt với ít đồ dùng tiện nghi, nhưng điều này là khả thi. Bạn sẽ phải quyết định, sống thật với chính mình thay vì luôn phải giả vờ rằng dấu ấn đồng tính không làm bạn bối rối là có đáng không. Nếu xứng đáng thì hãy làm vậy. Nếu những vật dụng tiện nghi và vị trí nhà tốt là quá khó để từ bỏ, bạn sẽ chỉ phải chấp nhận rằng địa ngục không chỉ ở ngoài kia mà còn nằm trong bản thân mình.
Tôi nhớ một câu chuyện về chiến dịch quyền công dân ở Mỹ. Như bạn có thể biết rõ, vài tiểu bang phân biệt chủng tộc rất nhiều. Những tiểu bang này vẫn còn những trường học, xe bus, quán ăn, phòng tiện nghi, và máy uống nước cô lập với mọi người. Một phụ nữ da đen ở tiểu bang đó thường đi bộ xa hơn 10 dặm chỉ để có thể đón một xe bus công cộng, là chuyến xe không phân biệt người da đen với người da trắng. Bà là một phụ nữ lớn tuổi, bị viêm khớp và già yếu, và mọi người thắc mắc vì sao bà phải đặt bản thân vào tình trạng nguy kịch khi có những chuyến xe bus ở khu phố nhà bà. Thật đấy, đó là những chuyến xe bus bị cô lập. Thật đấy, bà phải ngồi tuốt đằng sau, tách xa khỏi đám người da trắng. Đứa trẻ 10 tuổi cố thuyết phục bà “Nhưng bà ơi, ít nhất bà sẽ không bị mệt.”
Với người phụ nữ 60 tuổi này, mồ hôi chảy dọc chân mày và hơi thở hổn hển, bà đáp: “Chân bà có thể yếu, nhưng tâm hồn thì không.”
Mọi thứ đều có giá của nó, John ạ. Khiến mọi chuyện thoải mái với những người khác có xứng đáng với sự thù oán và giận dữ bạn cảm nhận? “Khoái cảm” của một người khi nghe những tràng cười về trò đùa giới tính và giữ yên lặng khi kì thị đồng tính dựng lên trong đầu óc xấu xí đó có xứng đáng với sự giận dữ trong trái tim và sự mệt mỏi trong tâm hồn bạn?
Không làm hỏng “niềm vui” của lũ bạn nhưng phải mặc kệ chuyện này, điều đó xứng đáng hơn là để họ biết bạn là người thế nào và cho họ cơ hội để đương đầu với chuyện này một cách trưởng thành hơn sao?
Tôi biết, tôi biết, “không gì mệt mỏi hơn một người đồng tính / người bênh vực phụ nữ thiếu óc hài hước v.v” nhưng bạn phải ngừng định nghĩa bản thân chúng ta bằng khái niệm của họ. Nếu liên tục quan sát hành động của người khác nghĩa là phải phủ nhận hành động của bạn, sau đó là chịu trận. Ôi chúa tôi, tôi phải giận dữ như bạn vậy. Nhưng thật sự đấy, hãy để mỗi người có trách nhiệm hơn cho phát ngôn và hành động của họ. Việc cho họ biết điều làm bạn buồn phiền, theo một cách yên lặng nhưng kiên quyết, là một cách chịu trách nhiệm về hành động của bạn. Nếu họ tôn trọng, thật tuyệt vời. Nếu không, có lẽ nên tìm những người bạn khác.
--------------------------------------------------
Đầu tiên, hãy bắt đầu với cuộc sống riêng của bạn.
“Địa ngục nằm ở người khác” chỉ khi bạn cho phép điều đó xảy ra. Có nhiều khi, dĩ nhiên, bạn không thể ngăn cản được. Một vài ví dụ như bạn tuyệt vọng cần một công việc hay bạn có một bà mẹ vô lý và bạn không thể dọn ra khỏi nhà để sống riêng. Kể cả những lúc khó khăn nhất, bạn không cần phải hoàn toàn là một người yếu đuối, cho phép họ chà đạp cảm xúc của bạn và thay đổi bạn nhiều đến mức bạn chối bỏ những điều cơ bản nhất của bản thân.
Nếu để ý, hai ví dụ của tôi đều liên quan đến tiền. Không phải là vì tôi quá thực dụng nhưng có vài sự thật bạn buộc phải đối mặt và một trong số đó là tài chính. Nhưng thậm chí khi bạn chấp nhận rằng, đôi lúc sẽ phải chờ thời cơ tốt đến khi đủ vững vàng để sống tự lập, bạn phải lập kế hoạch để đổi việc làm hoặc chuyển nhà, ngay cả khi tiền lương sẽ thấp và nơi làm việc cách xa hơn 10km, ngay cả khi dọn đi khỏi nhà nghĩa là phải tự giặt giũ và ăn uống tằn tiện. Không phải tất cả chúng ta đều bị buộc phải chọn giữa “thoải mái” và “vất vả” hoặc chọn thoải mái với những gì mình có, nhưng thật không may, bạn phải chọn và quyết định càng sớm càng tốt.
Mọi chuyện trở nên tồi tệ như địa ngục khi không có lối thoát, Nhưng nếu bạn có một kế hoạch hiệu quả, những rắc rối bạn phải sống chung trở thành điều bất tiện, hơn là trở thành những chướng ngại không thể vượt qua. Vì bạn đang hoạt động để hoàn thành kế hoạch của mình, bạn có thể ít tức giận hơn ở tình huống mà bạn tự nói với chính mình rằng “chuyện này cũng sẽ xong thôi”. Cuộc sống trở nên ít đau khổ hơn khi bạn biết tình thế sẽ thay đổi, rằng tất cả những yêu sách bạn đưa ra chỉ dành cho thời gian đó mà thôi. Có thể mất hai tháng hoặc năm năm, nhưng với tinh thần tỉnh táo và cử chỉ tốt, bạn phải cố gắng vì về mục tiêu đó, nếu không cả cuộc đời bạn sẽ trở thành địa ngục.
Số tiền bạn có hoặc có thể kiếm được đôi lúc là điều chân thật không thể thay đổi, nhưng mối tương quan giữa bạn và tiền thì không phải. Có thể khó thu hẹp cuộc sống và sinh hoạt với ít đồ dùng tiện nghi, nhưng điều này là khả thi. Bạn sẽ phải quyết định, sống thật với chính mình thay vì luôn phải giả vờ rằng dấu ấn đồng tính không làm bạn bối rối là có đáng không. Nếu xứng đáng thì hãy làm vậy. Nếu những vật dụng tiện nghi và vị trí nhà tốt là quá khó để từ bỏ, bạn sẽ chỉ phải chấp nhận rằng địa ngục không chỉ ở ngoài kia mà còn nằm trong bản thân mình.
Tôi nhớ một câu chuyện về chiến dịch quyền công dân ở Mỹ. Như bạn có thể biết rõ, vài tiểu bang phân biệt chủng tộc rất nhiều. Những tiểu bang này vẫn còn những trường học, xe bus, quán ăn, phòng tiện nghi, và máy uống nước cô lập với mọi người. Một phụ nữ da đen ở tiểu bang đó thường đi bộ xa hơn 10 dặm chỉ để có thể đón một xe bus công cộng, là chuyến xe không phân biệt người da đen với người da trắng. Bà là một phụ nữ lớn tuổi, bị viêm khớp và già yếu, và mọi người thắc mắc vì sao bà phải đặt bản thân vào tình trạng nguy kịch khi có những chuyến xe bus ở khu phố nhà bà. Thật đấy, đó là những chuyến xe bus bị cô lập. Thật đấy, bà phải ngồi tuốt đằng sau, tách xa khỏi đám người da trắng. Đứa trẻ 10 tuổi cố thuyết phục bà “Nhưng bà ơi, ít nhất bà sẽ không bị mệt.”
Với người phụ nữ 60 tuổi này, mồ hôi chảy dọc chân mày và hơi thở hổn hển, bà đáp: “Chân bà có thể yếu, nhưng tâm hồn thì không.”
Mọi thứ đều có giá của nó, John ạ. Khiến mọi chuyện thoải mái với những người khác có xứng đáng với sự thù oán và giận dữ bạn cảm nhận? “Khoái cảm” của một người khi nghe những tràng cười về trò đùa giới tính và giữ yên lặng khi kì thị đồng tính dựng lên trong đầu óc xấu xí đó có xứng đáng với sự giận dữ trong trái tim và sự mệt mỏi trong tâm hồn bạn?
Không làm hỏng “niềm vui” của lũ bạn nhưng phải mặc kệ chuyện này, điều đó xứng đáng hơn là để họ biết bạn là người thế nào và cho họ cơ hội để đương đầu với chuyện này một cách trưởng thành hơn sao?
Tôi biết, tôi biết, “không gì mệt mỏi hơn một người đồng tính / người bênh vực phụ nữ thiếu óc hài hước v.v” nhưng bạn phải ngừng định nghĩa bản thân chúng ta bằng khái niệm của họ. Nếu liên tục quan sát hành động của người khác nghĩa là phải phủ nhận hành động của bạn, sau đó là chịu trận. Ôi chúa tôi, tôi phải giận dữ như bạn vậy. Nhưng thật sự đấy, hãy để mỗi người có trách nhiệm hơn cho phát ngôn và hành động của họ. Việc cho họ biết điều làm bạn buồn phiền, theo một cách yên lặng nhưng kiên quyết, là một cách chịu trách nhiệm về hành động của bạn. Nếu họ tôn trọng, thật tuyệt vời. Nếu không, có lẽ nên tìm những người bạn khác.
--------------------------------------------------
Gửi John. S
Hãy nói về định kiến “bởi vì đồng tính” phổ biến ở người Philipine. Bạn đã đề cập đến hai tình huống: Một là mác đồng tính được dùng như một lý do cho những việc rắc rối mà con người có thể làm, hai là khi bạn bè gọi bạn là đồng tính. Tôi sẽ bình luận về cả hai tình huống này.
Theo tôi nghĩa, lời nói định kiến của bạn bè bạn không chướng tai như những tình huống đã đề cập đến. Ít nhất cậu ta nói trước mặt bạn và còn cho bạn cơ hội để giải quyết trực tiếp mọi chuyện. Người ta thường không hay thẳng thắn. Do đó, họ góp phần vào sự đa nghi của một người, buộc tội người đó sau lưng họ để chống lại những ảo tưởng mà kẻ nói xấu luôn tạo ra. Bạn bè cho bạn cơ hội để bác bỏ, xác nhận, và / hoặc tạo ra kết luận “bởi vì đồng tính” đến một cấp độ cao hơn của cuộc nói chuyện. Các trường hợp về các câu trả lời xác nhận khả thi bao gồm: Lời nói nhẹ nhàng “Whew! Vui thật khi cuối cùng cũng lộ;” hoặc câu gây tò mò “Đúng vậy. Tôi là đồng tính. Nhưng điều gì khiến cậu nghĩ tôi như vậy?” hay thậm chí là câu nói tuyên chiến “Tôi có thể đồng tính, nhưng điều đó không liên quan đến việc tôi là kẻ chó chết châm biếm. Suy cho cùng thì cậu không đồng tính phải không?” Các ví dụ cho cách thực hiện ở mức độ khác nhau có thể hơi “triết học”. “Cách mọi người luôn phải gắn mác cho người khác không nực cười hay sao? Không lạ chút nào khi, 9 trên 10 lần, ưu tiên tình dục của một người luôn là chuẩn mực được xem xét cho phong cách sống của người đó sao?”
Lời bình luận của bạn bè có thể là một phúc lành trá hình, một cơ hội cho bạn để công khai và cho mọi người biết bạn thật sự như thế nào. Thậm chí đó đã có thể là cách nói vòng vo “Này, tôi biết bạn thích con trai, không sao cả.” Nếu công khai khi đó là quá đáng, quá sớm, hoặc quá khó, vậy bạn có thể dùng lời nói của cậu ta như một lời khởi đầu để quyết định cho cậu ta và người khác biết bí mật của mình.
Công khai cần nhiều suy nghĩ và suy xét. Có nhiều hiểm nguy và khó khăn mà những người dị tính có thể không bao giờ hiểu vì thế bạn phải thực hiện ngay khi cảm thấy an toàn và không nên vội vàng.
Hãy nói về định kiến “bởi vì đồng tính” phổ biến ở người Philipine. Bạn đã đề cập đến hai tình huống: Một là mác đồng tính được dùng như một lý do cho những việc rắc rối mà con người có thể làm, hai là khi bạn bè gọi bạn là đồng tính. Tôi sẽ bình luận về cả hai tình huống này.
Theo tôi nghĩa, lời nói định kiến của bạn bè bạn không chướng tai như những tình huống đã đề cập đến. Ít nhất cậu ta nói trước mặt bạn và còn cho bạn cơ hội để giải quyết trực tiếp mọi chuyện. Người ta thường không hay thẳng thắn. Do đó, họ góp phần vào sự đa nghi của một người, buộc tội người đó sau lưng họ để chống lại những ảo tưởng mà kẻ nói xấu luôn tạo ra. Bạn bè cho bạn cơ hội để bác bỏ, xác nhận, và / hoặc tạo ra kết luận “bởi vì đồng tính” đến một cấp độ cao hơn của cuộc nói chuyện. Các trường hợp về các câu trả lời xác nhận khả thi bao gồm: Lời nói nhẹ nhàng “Whew! Vui thật khi cuối cùng cũng lộ;” hoặc câu gây tò mò “Đúng vậy. Tôi là đồng tính. Nhưng điều gì khiến cậu nghĩ tôi như vậy?” hay thậm chí là câu nói tuyên chiến “Tôi có thể đồng tính, nhưng điều đó không liên quan đến việc tôi là kẻ chó chết châm biếm. Suy cho cùng thì cậu không đồng tính phải không?” Các ví dụ cho cách thực hiện ở mức độ khác nhau có thể hơi “triết học”. “Cách mọi người luôn phải gắn mác cho người khác không nực cười hay sao? Không lạ chút nào khi, 9 trên 10 lần, ưu tiên tình dục của một người luôn là chuẩn mực được xem xét cho phong cách sống của người đó sao?”
Lời bình luận của bạn bè có thể là một phúc lành trá hình, một cơ hội cho bạn để công khai và cho mọi người biết bạn thật sự như thế nào. Thậm chí đó đã có thể là cách nói vòng vo “Này, tôi biết bạn thích con trai, không sao cả.” Nếu công khai khi đó là quá đáng, quá sớm, hoặc quá khó, vậy bạn có thể dùng lời nói của cậu ta như một lời khởi đầu để quyết định cho cậu ta và người khác biết bí mật của mình.
Công khai cần nhiều suy nghĩ và suy xét. Có nhiều hiểm nguy và khó khăn mà những người dị tính có thể không bao giờ hiểu vì thế bạn phải thực hiện ngay khi cảm thấy an toàn và không nên vội vàng.
No comments:
Post a Comment