Wednesday, March 31, 2010

Exhausted

http://daveandrunning.files.wordpress.com/2009/10/exhausted.jpg

Today, I'm so exhausted that I cant breath anymore...

Tuesday, March 30, 2010

Chakra

http://i145.photobucket.com/albums/r204/Maverick486/chakra.jpg

Từ nguyên thủy trong tiếng Sanskrit cakra चक्र mang ý nghĩa là "bánh xe" hay "vòng tròn", và đôi khi được dùng để chỉ đến "bánh xe của luân hồi", đôi khi còn được gọi là luân xa theo âm Hán Việt. Một số truyền thống miêu tả 5 hay 7 chakras, một số khác là 8.
Các chakra được miêu tả như là xếp thành một cột thẳng từ gốc của cột sống lên đến đỉnh đầu. Mỗi chakra liên quan tới một số chức năng tâm sinh lý, một khía cạnh của nhận thức, một phần tử cổ điển (nước, lửa, khí, đất), một màu sắc nào đó và nhiều đặc điểm khác. Chúng thường được hình tượng hóa bằng các hoa sen với số cánh khác nhau cho mỗi chakra.
Các chakra được cho là đem lại năng lượng cho cơ thể và có liên quan đến các phản ứng của cơ thể, tình cảm hay tâm lý của một người. Chúng được xem là các điểm chứa năng lượng sống, hay là prana, (cũng còn được gọi là shakti, hay khí), được cho là lưu chuyển giữa các điểm đó dọc theo các đường chảy gọi là nadis. Chức năng của các chakra là xoay tròn để thu hút vào Năng lượng sống từ vũ trụ để giữ cân bằng cho sức khỏe về tâm linh, tâm lý, tình cảm và sinh lý của cơ thể.
Các chakra được đặt ở các tầng lớp khác nhau của các mức độ tinh vi của tâm linh, với Sahasrara tại đỉnh đầu liên quan đến nhận thức thuần túy, và Muladhara tại điểm đáy liên quan đến vật chất, được xem đơn giản như là nhận thức đã được làm thô hóa.
..............

Sahasrara

Sahasrara hay là chakra vương miện được cho là chakra của nhận thức, chakra chủ lực điều khiển tất cả các chakra khác. Vai trò của nó giống như vai trò của tuyến yên (pituitary gland), tiết ra các hormone để điều khiển phần còn lại của hệ thống các tuyến nội tiết, và cũng nối với hệ thần kinh trung ương thông qua vùng não điều khiển thân nhiệt, đói, khát, ...(hypothalamus). Vùng não này (thalamus) được cho là có một vai trò quan trọng trong cơ sở vật lý của nhận thức. Hình tượng hóa bằng hoa sen với ngàn cánh. Màu sắc: Tím hoặc Trắng bạc.

Ajna

Ajna hay là con mắt thứ ba được nối với tuyến tùng (pineal gland). Ajna là chakra của thời gian và nhận thức về ánh sáng. Tuyến tùng là một tuyến rất nhạy với ánh sáng, sản sinh ra hormone melatonin, điều khiển các bản năng ngủ là thức tỉnh. Nó cũng được phỏng đoán là cũng sản xuất một lượng nhỏ hóa chất tạo cảm giác lâng lâng là dimethyltryptamine. Hình tượng hóa bởi một hoa sen hai cánh. Màu sắc: chàm (xanh đậm).
(Chú thích: có một số tranh cãi về thứ tự của tuyến yên và tuyến tùng trong quan hệ của chúng với chakra vương miện và chakra ở giữa hai chân mày, dựa trên các miêu tả trong cuốn sách của Arthur Avalon về kundalini gọi là Sức mạnh của rắn hay là các nghiên cứu thực nghiệm.)

Vishuddha

Vishuddha hay là chakra cuống họng được nói là liên quan đến sự truyền đạt thông tin và sự phát triển, và của việc diễn đạt ý tưởng. Chakra này song song với tuyến giáp (thyroid), một tuyến cũng nằm trong cuống họng, sản xuất hormone điều khiển sự lớn lên và trưởng thành của cơ thể (thyroid hormone). Hình tượng hóa bằng một hoa sen có mười sáu cánh. Màu- xanh da trời.

Anahata

Anahata hay là chakra tim liên quan đến những tình cảm cao hơn, lòng từ bi, tình yêu, sự cân bằng, và tình trạng hạnh phúc. Nó liên quan đến thymus, nằm trong ngực. Cơ quan này là một phần của hệ miễn dịch, cũng như là một phần của hệ nội tiết. Nó sản xuất ra những tế bào T chịu trách nhiệm đánh trả bệnh tật, và bị ảnh hưởng xấu bởi tâm trạng căng thẳng. Được hình tượng hóa bởi một hoa sen với 12 cánh. Màu- Xanh lá cây

Manipura

Manipura hay là chakra búi mặt trời có liên quan đến sự chuyển đổi từ nền đến các tình cảm cao hơn, năng lượng, sự tiêu hóa và đồng hóa, và được cho là liên quan đến vai trò của tuyến tụy (pancreas) và các tuyến thượng thận nằm phía bên ngoài (adrenal glands), và vỏ thận. Những tuyến này đóng những vai trò quan trọng trong sự tiêu hóa, sự chuyển đổi từ thức ăn thành năng lượng cho cơ thể. Được hình tượng hóa bởi một hoa sen với 10 cánh. Màu- vàng

Swadhisthana

Swadhisthana hay là chakra xương cùng được xem là ở vùng háng, và liên qua đến các tình cảm cơ bản, tình dục và sự sáng tạo. Chakra này được nói là tương ứng với tinh hoàn hay buồng trứng, sản xuất ra nhiều loại hormone tình dục khác nhau có trong chu kì sinh sản, có thể tạo ra những đảo lộn tâm trạng đáng kể. Hình tượng hóa bởi một hoa sen với 6 cánh. Màu- Da cam

Muladhara

Muladhara hay là chakra gốc liên quan đến bản năng, sự an toàn, sự sống còn và các tiềm năng cơ sở của con người. Trung tâm này nằm ở vùng giữa cơ quan sinh dục và hậu môn. Mặc dù không có cơ quan nội tiết nào nằm ở nơi đây, nó được nói là liên quan đến tuyến thượng thận ở bên trong (inner adrenal glands), gọi là adrenal medulla, chịu trách nhiệm chống trả khi sự sinh tồn bị đe dọa. Trong khu vực này có một cơ điều khiển việc xuất tinh. Một sự song song được đưa ra giữa các tế bào tinh trùngtế bào trứng, nơi mã di truyền nằm cuộn xoắn lại, và là nơi chứa kundalini. Ký hiệu bằng hoa sen với 4 cánh. Màu - đỏ

http://www.wrightminded.com/chakra.gif

Sunday, March 28, 2010

Gửi em xa...



Nến sắp tàn, còn mực đã cạn khô,
Như nước mắt trong lòng không thể chảy,
Yêu thương đó rồi đây xin khép lại,
Gửi về em một chút mộng hư không.

Mai em đi về nơi xa xa ấy,
Anh bên này nhìn nắng lặng thầm mong,
Cầu em hãy bình yên và cứng cỏi,
Chấm dứt tình, day dứt mộng ngày qua...


(kata chúc em bình an và hạnh phúc)


Saturday, March 27, 2010

xanh xanh hy vọng...



Xanh xanh, xanh xanh xanh
Lá non mềm tươi thắm,
Rung rung, rung rung rung,
Chào đón hạt mưa rơi....

Chào em, chào xinh tươi,
Chào anh, chào hy vọng,
Mạnh mẽ thêm sức người,
Rồi đến ngày quang vinh...

Xanh xanh, xanh hy vọng,
Lấp lánh, ánh đợi chờ,
Chờ một ngày hoan lạc
Réo rắt ngàn lời ca...

Friday, March 26, 2010

Mưa đầu hạ

http://www.xaluan.com/images/news/Image/2008/06/22/080622chuyentinhduoimua2.jpg

Mưa đầu hạ hầm hập như lò hấp
Hơi đất nồng ngai ngái vị tanh tao
Anh vội bước chân về căn gác nhỏ
Chợt giật mình, quên mất em còn đâu...

Giũ chiếc áo cho hạt mưa rơi xuống,
Nhìn chiếc hài nho nhỏ vừa chân em
Lòng se thắt về đêm đầy giông bão,
Em đã giận hờn, trút áo bỏ ra đi....




Si tình



Si tình, còn gọi là cái chi?
Chẳng biết nó có hình thù gì,
Mà sao nhiều kẻ cứ liều chết,
Ôm ấp, vuốt ve gọi tình si.
 
Đêm dài thao thức cùng nỗi nhớ,
Ngày quặn cơn đau xót xa tình,
Kỷ niệm ngày xưa hoài cất giữ,
Để rồi day dứt cảnh chia ly.
 
Tình si, si tình, tình vẫn si,
Mắt buồn thấm đẫm lệ sầu bi,
Chân đi, mỏi mắt nhìn rơi rớt,
Si tình dẫu dứt vẫn tình si….



Thursday, March 25, 2010

Lũ quạ đen chúng nó...

http://farm4.static.flickr.com/3563/3389268812_3463910607.jpg

Bọn chúng nó cứ chí chóe suốt ngày,
Ánh mắt luôn hằn học đầy căng thẳng,
Lông cánh xù, lúc chập choạng đậu bay,
Khẳng khiu chân thì giơ đầy vuốt nhọn...

Hôm nay, được nghe nhìn cái lũ chúng nó,
Lại cãi nhau chí chóe bãi nước ao,
Chắc là tranh nhau vì một con giun đất,
Hiếm hoi nhỉ, lũ quạ cái chưa có chồng...

Mà không chỉ lũ quạ cái không chồng,
Còn có cả bầy quạ đực đầy đỏm dáng,
Lông đen xì mà cứ tưởng hạng sang,
Cất tiếng kêu nghe như cõi chết gọi hồn.

Cả cái lũ chúng nó, ồ tất thảy chúng nó,
Lũ quạ đen chả biết trời cao đất dày
Suốt ngày cứ giương cánh rồi giơ vuốt,
Cào cấu nhau ỏm tỏi suối cả ngày...


(kata chửi)

Wednesday, March 24, 2010

Bình yên mông mênh

http://thaonguyen190.files.wordpress.com/2009/07/mat-ho-yen-a.jpg

Một con thuyền nhỏ
Một dòng sông xanh,
Bãi cỏ vòng quanh,
Nước thắm nền trời...

Mây bay lững thững,
Cây ngả bóng nhìn,
Gió đùa mặt nước,
Bình yên mông mênh

Friday, March 19, 2010

Chiếc Áo Rách




Một linh sư A? giáo nọ rất hài lòng về sự tiến bộ của người đệ tử. Nhận thấy rằng người đệ tử không cần đến sự dìu dắt của ông nữa, cho nên ông mới bỏ mặc anh trong túp lều tranh rách nát bên cạnh một bờ sông. Một buổi sáng, khi thức dậy, người đệ tử xuống dòng sông thanh tẩy theo đúng nghi thức, rồi giặt chiếc áo rách rưới của mình. Ðây là tài sản duy nhất của anh ta.

Ngày nọ, anh đau đớn vô cùng khi nhận ra chiếc áo phơi ở bờ sông đã bị chuột cắn tả tơi. Không còn cách nào nữa, người đệ tử đành phải vào làng gõ cửa để xin một chiếc áo khác. Cái áo lần nữa cũng bị chuột gặm nát. Anh mới xin được một con mèo. Lần này anh khỏi phải lo lắng về mấy con chuột nữa. Nhưng không xin áo mặc, thì người đệ tử cũng phải xin cơm, bánh mà thôi.

Ngày ngày phải vác bị đi khất thực, người đệ tử cảm thấy mình như một thứ gánh nặng đối với dân làng. Nghĩ thế, cho nên anh mới tìm cách tậu cho bằng được một con bò để lấy vốn làm ăn. Nhưng có bò thì cũng phải có cỏ cho bò ăn. Những ngày đầu, anh còn tự mình cắt cỏ cho bò ăn. Về lâu về dài, nhận thấy không còn thì giờ cho sự cầu nguyện nữa, cho nên anh đành phải thuê người cắt cỏ cho bò. Bò càng ngày càng sinh sản ra nhiều, người cắt cỏ cũng phải gia tăng. Không mấy chốc, mảnh đất xung quanh túp lều của anh đã biến thành một nông trại. Con người đã một thời muốn bỏ đi tất cả mọi sự để trở thành một tu sĩ nay nghiễm nhiên trở thành một chủ nông trại giàu có. Có tiền, có mọi sự, cho nên anh cũng muốn có người chia sẻ công việc của anh. Anh đành phải cưới vợ. Và không mấy chốc, anh đã trở thành một trong những chủ nông trại giàu có nhất trong làng.

Vài năm sau, khi có dịp trở lại thăm ngôi làng cũ, vị linh sư đã một thời dẫn dắt anh, ngạc nhiên vô cùng vì thay cho túp lều nghèo nàn bên bờ sông, nay là cả một cơ nghiệp đồ sộ. Dò hỏi được tung tích của người chủ nông trại, vị linh sư mới lên tiếng hỏi người đệ tử của mình: "Thế này nghĩa là gì hả con?". Người đệ tử mới trả lời: "Có lẽ thầy không tin. Nhưng tất cả cơ nghiệp này hiện hữu là cũng chỉ vì con đã không làm cách nào để giữ được chiếc áo rách".

Vì chén cơm manh áo, người ta có thể đánh mất lý tưởng của mình. Vì chén cơm manh áo, người ta có thể chà đạp phẩm giá của mình cũng như của người khác. Vì chén cơm manh áo, người ta có thể chối bỏ niềm tin của mình. Ðó là mối hiểm nguy mà bất cứ ai cũng có thể rơi vào.

Thiện tai, con tu...

http://farm4.static.flickr.com/3226/3128979419_419ae18c6e.jpg

Thiện tai, thiện tai...
Dịu lại, dịu lại nào !!!

Thursday, March 18, 2010

Thương nhớ Hoàng Lan _ Trần Thùy Mai



Tôi sinh ra dưới một mái chùa. Nghe kể rằng sư phụ tôi khi ấy còn trẻ, một hôm đi ngang bỗng động tâm hỏi: “Mô Phật, sao sau chùa lại phơi tã lót?”
Nghe chuyện đời cha tôi, thầy bảo: “Hãy nhớ ngày này. Nếu có cơ duyên, mười năm sau ta sẽ trở lại”. Trở về thầy bỏ tăng viện, lên một ngọn núi hẻo lánh trong rú xa, dựng mấy nếp nhà cổ. Từ ấy, thầy ẩn tu, hiếm khi xuống núi.

Lớn lên, tôi giống cha tôi như đúc và rất được mẹ yêu chiều. Cha tôi mắt sáng, mũi cao, tiếng nói trầm ấm, tính tình hiền hoà trung thực. Khi còn là một chú tiểu đầu để chỏm, người đã nổi tiếng thông minh, mười lăm tuổi chép rành kinh chữ Hán. Rồi vì học giỏi, được cử làm giáo sư ở trường Trung học Bồ Đề, một trường phổ thông tư thục của Giáo hội. Lúc người sắp được phong Đại Đức thì gặp cô bé nữ sinh tinh nghịch, có đôi mắt hút hồn, đôi môi đầy đam mê và cái tính thích gì thì làm cho bằng được. Ban đầu, cô bé chỉ định quấy phá chơi để thử bản lĩnh của thầy. Nhưng rồi tình yêu là lửa, chính người muốn đốt lại cháy. Cả chùa ngẩn ngơ khi người thanh niên đạo hạnh vòng tay trước sư cụ trụ trì: “Yến bệnh nặng đã bốn tháng rồi, sợ rằng cô ấy chết. Thầy dạy con tu hành để cứu chúng sinh. Nay con có thể cứu một sinh linh, sao lại khước từ?”

Cha tôi rời chùa, cô Yến khỏi bệnh rồi hai người thành vợ thành chồng. Ông bà tôi để lại một ngôi nhà, cha tôi cho dỡ đi, xây vào chỗ đó một ngôi chùa tư. Đã không bỏ đời theo đạo được, thì ông đem đạo về giữa đời. Sau khi đã có con, ông vẫn ăn chay, mặc áo nâu và tụng kinh sớm chiều. Có lần mẹ tôi đi chợ mua một xâu ếch, những con ếch theo phản xạ cứ chắp hai chân trước vái lia lịa. Một bà đi ngang bảo mẹ tôi: “Mấy con ếch lạy khéo không thưa thầy M.H” Rồi bà cười ha hả: “Đi tu mà chẳng chót đời, làm thân con ếch cho người lột da”. Tính mẹ tôi mau nước mắt, cứ vừa đi vừa khóc thút thít cho đến lúc tới nhà. Tối đó bà kèo nhèo mãi, năn nỉ mãi cha tôi tội gì không để tóc, ngả mặn, làm người trần cho sướng cái thân. Tu kiểu này, người ta nói không chịu nổi. Cha tôi chỉ cười, dường như chẳng để tâm. Cả đời người không tranh giành với ai mà như có phép thần thông, chạm vao đâu thì phất lên đến đó. Cơ sở làm hương trầm của người càng phát triển, mẹ tôi càng béo đẹp ra thì lời đàm tiếu của thiên hạ càng rần rần. Cuối cùng, chẳng hiểu vì sao, mẹ bỗng đột ngột bỏ đi mất tăm…

Cô ruột tôi giận lắm, bảo: “Mẹ mi là con yêu tinh, khi trước đã phá đời tu của cha mi, chừ lại phá luôn đời tục của ổng.” Ai cũng khuyên đăng báo tìm, nhưng cha tôi chỉ nói “Đừng”. Ông không trách móc gì, nhưng có lẽ ông buồn, tiếng tụng kinh đêm khuya nghe chừng khắc khoải. Chao ôi, với những con thuyền khắc khoải ấy, kiếp nào cha mới đến Tây Phương?

Cơ sở làm hương từ đó phó mặc cho cô tôi. Cô tôi cho chặt cây, nhổ cỏ, sửa sang lại khu vườn sáng sủa. “Thiệt là hư sự, ai đời lập chùa mà lại trồng hoàng lan trong sân. Mùi hoàng lan là mùi ma, hèn chi ma chướng nó phá cho như thế ni.”

Tôi dân dấn nước mắt nhìn người ta chặt cây hoàng lan, cành lá vứt bừa bãi trên mặt đất. Ngày xưa, gội đầu xong mẹ tôi thường hái hoa giấu vào búi tóc cho thơm. Bây giờ người đã đi, hoa cũng không còn…

Năm tôi mười tuổi, có vị Đại Đức trên núi về thuyết pháp ở chùa Diệu Đế. Tôi đi theo cô tôi đến nghe. Khi trở về tôi xin xuất gia. Cha tôi bảo: “Kinh sách ở đây, chuông mõ ở đây, con còn đi đâu?” Tôi chỉ lắc đầu…

Nơi thầy tôi ẩn tu là Bích Vân am – am Mây Biếc. Mười năm khai sơn, thầy đã cùng đồ đệ trồng hơn hai chục mẫu bạch đàn và ba ngàn giò phong lan đủ loại. Các sư huynh dạy tôi chăm hoa, tưới cây mỗi sáng. Buổi chiều đi học ở trường Nam Giao. Năm mười lăm tuổi tôi bắt đầu chướng tính. Sư huynh hạch tôi: “Bạch thầy, Đăng Ninh trốn học, la cà ở quán cà phê Tím. Người quanh đó ai cũng chê cười, họ nói cô ruột Ninh làm hương giàu có, cúng dường nhiều tiền nên thầy thả cho Ninh tha hồ tự tung tự tác”. Tôi ức, lầm lì không nói, thầy cũng không quở. Tính thầy rất nghiêm, không mấy khi la rầy mà đồ đệ ai nấy tuân lời răm rắp. Chỉ riêng với tôi, không hiểu sao thầy đặc biệt khoan thứ. Sợ thầy phạt, đợi lúc sắp tụng kinh, tôi biện bạch: “Bạch thầy, ngày xưa cha con thường bảo: tu trên núi, tu giữa chợ mới là khó. Không ở giữa đời, làm sao hiểu đời đục mà tránh?” Thầy hỏi: “Ai bảo con là đời đục? Đời không đục, không trong.” Tôi hụt hẫng, không hiểu ý thầy định nói gì.

Tu trên non bây giờ thật ra cũng không phải dễ. Thầy tôi tránh đời vào núi sâu nhưng rồi vườn lan Mây Biếc nổi tiếng quá nên người trần lại kéo lên thưởng ngoạn. Thứ bảy, chủ nhật, học trò đạp xe lác đác trắng trên con đường mòn tới thảo am. Mấy cô nữ sinh nhỏ tuổi mê hoa ngẩn ngơ ngắm bông súng tím trong hồ, chạy vào tới tận hiên, chỗ thầy ngồi viết sách. Thầy không quở, cũng không ngẩng lên nhìn. Một cô bé chạy đến gần tôi, nhìn những làn sương li ti mà tôi đang xịt lên những chồi đang đơm nụ. Cô hỏi tôi tên hoa, tôi giảng:

“Đây là giống Tiểu Hồ điệp, nghĩa là bươm bướm nhỏ. Em thấy không, trông xa chấp chới như đàn bướm cải màu vàng”. Cô chìa tay với những ngón búp măng, hứng sương. Tôi cau mày: “Này, đừng nghịch”. Cô bé cứ đùa với những bụi nước, chẳng để ý lời tôi. “Anh cứ tưới đi, em cũng là Lan”. Tôi cáu, xịt cho nước rơi ướt cả tóc, cả áo cô bé. Mấy cô bạn cười rúc rích, khi về có cô còn nói vọng lại: “Con Lan hên quá, gặp chú tiểu vừa đẹp trai vừa quậy”. Tôi tủm tỉm cười. Sư huynh tôi cáu kỉnh: “Mấy con Thị Màu đời nay quá quắt lắm. Bay không biết quyến rũ sư tăng là tội đoạ địa ngục hử?” Tôi cự: “Người ta chỉ đùa thế, có gì mà gọi là quyến rũ”.

Từ đó, vài hôm một lần, Lan lại đến giúp tôi tưới hoa. Tôi dạy cho cô biết về phong lan, đây là cả một thế giới còn đa dạng hơn thế giới người. Phượng Vĩ đỏ rực, Tuyết Điểm thì trắng, Vũ Nữ thì như đang múa trước giò. Lan phụng phịu: “Hoa nào cũng có tên riêng, chỉ em không có”. Tôi nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt trong trẻo với cái miệng hồn nhiên như trẻ thơ. “Vậy tôi đặt cho cô
một cái tên. Tên cô là Tinh Khôi”.

Thầy biết tình thân giữa tôi và Lan. Sư huynh không vui lòng, thầy chỉ bảo: “Không can gì”. “Bạch thầy, người này có bạn thì người kia có bạn, rồi con gái kéo đến đầy thảo am, còn cái thể thống gì nữa?” Thầy gật đầu. Chiều lại, tôi mài mực hầu thầy, thầy đem cho tôi xem bộ tranh mười bức vẽ mục đồng chăn trâu. “Đây là thập mục ngưu đồ, cũng là quá trình tu học của một con người. Trâu không là trâu, mà chính là cái tâm ta đó”. Tôi động lòng, hỏi: “Bạch thầy, con xem bức vẽ cuối cùng, không còn trâu, chẳng còn người, chỉ còn trăng soi. Vậy cớ gì phải sống trong dây trói. Ngày xưa Tuệ Trung Thượng Sĩ là bậc ngộ đạo mà không kiêng rượu thịt, vì chay mặn chỉ là hình tướng bên ngoài, không can hệ đến sự giác ngộ bên trong”. Thầy cười: “Đúng, con ạ, với bậc đắc đạo là thế. Nhưng khi ta còn là một người phàm, thì cũng như con trâu kia, phải có sợi dây buộc, có người chăn dắt. Đến khi cái tâm vững rồi, sáng rồi mới có thể như trâu đen thành trâu trắng, không ràng không buộc, chẳng những nhởn nhơ trên cỏ xanh mà còn bay lên chín rầng mây”. Tôi vái thầy mà thưa: “Con hiểu rồi, nhưng nhà chùa chẳng thể xua đuổi ai. Từ mai con xin thôi không giữ vườn lan nữa.”

Mấy hôm sau, Lan thấy sư huynh ra tưới vườn, còn tôi thì chẻ củi. “Anh không thích phong lan nữa sao?”. “Không. Muôn hồng nghìn tía, chẳng qua cũng chỉ để nhìn trong chốc lát. Một đời tôi chỉ riêng nhớ hoàng lan”. Tôi giảng cho cô bé biết hoa hoàng lan cánh mảnh mai, vàng như màu chim hoàng yến. Thuở trước, cứ rằm, mồng một, các bà hàng hoa lại đến mua, họ gói hoa trong lá chuối, từng gói nhỏ xinh xinh toả thơm ngây ngất. Lan bảo: “Thích ghê, em chưa thấy bao giờ”. Ừ, loài cây ấy có lẽ giờ đây đã tiệt giống rồi hay sao, nhiều lần theo sư huynh đi chợ mua bông chuối, tôi để ý tìm mà không thấy nữa. Tôi lớn lên, lòng bâng khuâng như thiếu vắng một thứ gì, cứ mơ hồ nhớ nhớ, thương thương…

Cuối năm, anh em tôi kẻ kéo người đẩy, chở phong lan xuống phố đổi gạo. Ông chủ tịch hội hoa cảnh hài lòng lắm khi thấy những giò mũm mĩm với chồi xanh đầy nụ. Ba bao gạo lớn được bưng ra. “Cha ơi, con có làm một ít bánh trái cây để cúng dường”.Tôi nghe tiếng, quay lại, sững người vì thấy Lan. Ông chủ tịch âu yếm bảo: “Cúng dường thì phải cung kính. Con phải tự lên chùa lạy Phật mà dâng”. Tôi hãi hồn, vội nói: “Thôi thôi, khỏi phiền nữ thí chủ. Nhận ngay ở đây”. Lan bật cười, lại cái cười tinh khôi. Rồi Lan nhìn tôi buồn thiu: “Sao lâu nay anh không ra vườn? Em lên chùa, biết anh trong bếp mà mấy chú không cho vào. Riết rồi em buồn không muốn đến nữa”.

Mấy buổi sau, tôi theo các bạn cùng lớp vào quán. Lan ngồi ở đó, sau chiếc bàn con bên cửa sổ. Các bạn tôi ai cũng nhìn về phía Lan, còn cô bé thì chẳng nhìn ai, cứ lặng lẽ một mình. Ngồi ở một bàn xa mà tôi như thấy cả bầu trời hoàng hôn tím, tím ngát ngoài kia đang in trong đôi mắt Lan. Mãi đến khi chúng tôi ra về, Lan mới ngoái nhìn, ánh mắt thơ ngây mà não nùng. Bỗng dưng đỏ mặt, rồi tôi thấy hoảng sợ vì mình đã đỏ mặt…

Một người con gái chiều nào cũng ngồi ở quán Tím, chẳng bao lâu đã thành đề tài để bọn con trai bàn tán.

“Con Lan sữa tươi trông xinh vậy chứ nó mắc bệnh sợ đàn ông. Đếch thằng nào đến gần được, nó tránh như tránh tà”. “Không phải đâu, nó giữ giá để chờ lấy Việt kiều, thằng Hùng ở Cali về ngày nào cũng trực ở nhà nó”. “Giữ giá cái gì, nó ưa thằng Quắn chạy bàn ở cà phê Tím. Tao thấy nó ngồi một bàn với thằng Quắn, khóc rưng rức”. Tôi im lặng, một lát sau mới bảo: “Khó tin”. “Ở đời chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra – bạn tôi nói, vẻ ông cụ non – Chiều qua chính mắt tao thấy nó chạy ra sau quầy đưa bức thư cho thằng Quắn”.

Đạp xe về đã đến quá lăng Tự Đức, tự nhiên tôi bứt rứt không chịu được. Tôi quay xe, đạp về nhà Lan. Mưa phùn lướt thướt trên con đường về Bao Vinh xa tắp. Mẹ Lan hỏi: “Nhà chùa có việc gì mà nhắc cháu lên? Thấy Quắn về nhắn, tôi cho cháu đi ngay rồi”. Tôi tái mặt, không kịp chào, đạp xe đi như tên bắn. Tim tôi dội thình thịch vì âm vang những lời nói của sư huynh khi Lan mới lên thảo am lần đầu: “Cô gái này đẹp đẽ thanh tú nhưng đuôi mắt quá dài, môi mỏng, cổ cao, tai nhỏ. Đấy là tướng hồng nhan mệnh yểu.”… Trời chập choạng tối, tới Nam Giao. Nhìn dáo dác hai bên đường, tình cờ thấy Quắn và Lan cùng ngồi trong quán ốc. Quắn gọi rượu, đang ép Lan uống, Lan lắc đầu, Quắn cố nài. Tôi đi vào, đấm mạnh vào mũi Quắn: “Đồ lừa đảo. Từ nay chừa cái thói dỗ gái đi”. Quay sang Lan, tôi nạt: “Đi về!” Không biết Lan có bị một thứ thuốc mê gì không, mặt ngây ngây như bị bỏ bùa. Tôi chở Lan đi. Quắn biết tôi có võ Thiếu lâm nên đành chịu phép, hậm hực chùi máu mũi nhìn theo, cái nhìn của một con thú mất mồi…


Trên đường về, Lan tỉnh lại, gục mặt vào lưng tôi, khóc: “Em nhờ Quắn chuyển đến anh nhiều thư, anh có nhận được không?” Tôi cau mặt: “Em khờ lắm, sao lại đi với thằng Quắn?” “Quắn bảo em uống vài chén cho ấm rồi lên đàn Nam Giao chờ Ninh đến”. “Em đừng quên, tên em là Tinh Khôi. Đừng dại dột để bọn lưu manh làm nhơ bẩn”. Nước mắt Lan chảy thấm qua chiếc áo lam của tôi, thấm vào đến da thịt. Dừng xe, tôi ngồi xuống vệ cỏ ven đường. Lan ngồi bên tôi. “Đêm nào nằm mơ cũng thấy anh dắt em đi thăm vườn phong lan. Mình về trồng lan trong sân nhà em đi, có thích hơn không?” Tôi không trả lời, ngắt những cọng cỏ, vò nát trong đôi tay run run. Trên kia, trăng sáng quá, tròn và rực rỡ như chiếc mâm vàng giữa trời. Bỗng nhiên lòng tôi miên man nhớ những câu chuyện cha tôi vẫn kể ngày xưa… “Em có thích nghe chuyện cổ tích không?” “Thích”. Tôi kể cho Lan nghe chuyện người tử tù đội chiếc mâm vàng đầy nước đi từ cổng hoàng cung vào trước ngai vua mà không sánh ra ngoài một giọt, Lan nghi ngờ: “Sao có người làm được như thế?” Tôi gật đầu: “Ngày ấy, nhà vua cũng đã hỏi như vầy. Vị thiền sư trả lời: “Bệ hạ hứa nếu y làm được thì sẽ tha tội chết. Vì lẽ sống chết của y, nên dù việc khó vô cùng mà y vẫn chăm chăm làm bằng được. Nay nếu bệ hạ cầu giải thoát cũng như người này cầu sống thì việc tu hành dù khó mấy cũng có thể vượt qua”. Lan ngước nhìn tôi, lần đầu tiên tôi nhận ra trong hai cái giếng êm như nhung của mắt cô bé những tia sáng ương ngạnh lạ lùng. “Em hiểu rồi. Anh xem tu hành là chuyện sinh tử của anh. Vậy nếu em lại xem anh là chuyện sinh tử của em thì sao? Anh và em, ai đi trọn đường, ai bỏ cuộc?” Tôi bảo: “Em nói gì thế? Chuyện sống chết mà nghe cứ như là trò chơi sấp ngửa của trẻ con”. Lan cười…

Bàn tay nhỏ nắm lấy tay tôi, ngón thon vuôn vuốt như cánh hoa ngậm sữa. Vẻ đẹp này có phải phù du? Vẻ đẹp này là sắc hay không? Chỉ thấy ngợp vì trăng. Trăng sáng quá. “Thôi, về đi em”. Tôi đạp xe, trước mặt tôi chập chờn lấp loá những con đường. Những mê lộ giữa đạo và đời, giữa ma và Phật…

Việc lộn xộn ở quán ốc chẳng mấy ngày đã đồn đến chùa. Cô tôi biết, tốc lên ngay. Tôi bảo: “Cô đừng lo. Chẳng có chuyện gì đâu”. “Không có lửa làm sao có khói. Ăn ốc, đánh lộn, dành gái. Thế còn gì là tu hành? Tau mà gặp con ma nữ đó, tau tước từ dưới tước lên”. Tôi ngẩn người một lúc rồi hiểu ra, không nín được cười. Cô bực tức: “Cháu tưởng chuyện gì cũng cười là xong sao?”

Quả là chuyện không thể cười mà xong. Mấy hôm sau, gia đình Lan mời tôi về.
“Con ma nữ” đã uống hai mươi viên Sedusen, may sao nhà biết được, chở đi cấp cứu. Mẹ Lan chắp tay lạy tôi như lạy Bồ Tát: “Bác biết tính con Lan lắm, từ nhỏ nó đã nói là làm, đã làm là làm tới cùng. Sợ e cứu thoát lần này, nó lại tự sát lần nữa. Con cứu nó cho bác đi con”. Tôi cuống quýt: “Bác bảo con làm sao được?” “Con cứ giả vờ ừ đi, bây giờ nó mới lớn, tính còn ngông cuồng, vài ba năm nữa chững chạc rồi tự nhiên nó hiểu ra”. Ông chủ tịch hội hoa cảnh mắt đỏ au, nhìn tôi chờ đợi một lúc rồi bảo vợ: “Nói như bà cũng khó. Chú Ninh đây tướng mạo khôi ngô, trước sau rồi sẽ có phước được che lọng vàng.

Lẽ nào vì con mình mà để người ta mang tai mang tiếng”. Tôi thở dài: “Cháu đi tu không phải là mong lọng vàng che đầu. Chỉ vì nguyện giữ thân trong sạch để tụng cho mẹ cháu một nghìn lần kinh Thuỷ Sám”. Nhớ tới mẹ, tôi bất giác đau đớn trong lòng, đứng dậy đi…

Tôi về chùa, từ ấy không đi đâu. Thầy bảo: “Sao con bỏ học?” Tôi nói: “Suối ở xa, con muốn ra triền núi đào giếng”. Tôi tự đày mình trong những nhát cuốc trên sỏi đá, đêm về tụng kinh, vẫn đôi khi chợt nghe tiếng mình khắc khoải. Có lúc nửa đêm chợt tỉnh, thấy thầy ngồi bên giường, lâm râm niệm chú. Tôi hốt hoảng vùng dậy: “Bạch thầy”. Thầy tôi bảo: “Con giật mình, nói mê luôn, hất tung cả chăn.” Tôi nói: “Con tỉnh rồi. Rước thầy đi nghỉ, con xin ra bệ Phật niệm Cầu An”. Thầy lặng lẽ một lúc rồi bảo tôi: “Tâm không an, có cầu cũng vô ích”. Tôi gật đầu thú nhận. Bao nhiêu đêm, cứ chợp mắt là thấy Lan hiện ra, mảnh dẻ, thanh thoát, đầu đội chiếc mâm vàng sóng sánh nước đi thẳng đến bờ vực. Tôi nghe tiếng thét của nàng vang động cả giấc mơ, nàng nhào xuống rơi thẳng vào không gian mênh mông như chiếc lá lìa cành trước gió. “Thầy ơi, nếu vào Niết bàn mà phải đạp lên một chiếc lá, Phật có làm không? Xin thầy cho con hay, trời đất nặng hơn hay chiếc lá nặng hơn?” Thầy nhìn vào mắt tôi:

“Chỉ có con tự trả lời được thôi. Ngày mai con hãy về, cứ nhìn thẳng vào nghiệp duyên mà tự quyết định lòng mình.” Tôi lắc đầu: “Thầy quên sao? Con đã thề khi nào đào xong giếng mới xuống núi”.

Ra xuân, đường lên núi khô ráo. Hai tay tôi ướt bùn đỏ, những giọt nước đầu tiên đã úa ra từ lòng đất sâu. Tôi chạy về chùa, định vào trình thầy nhưng người đang làm lễ. Có người thí chủ dâng hương trong bệ Phật, mùi trầm mới thơm thơm trong không gian.

Đang dội nước rửa tay, tôi nghe có người bước đến: “Chú Ninh!”

Tôi ngẩng lên. Mẹ của Lan. “Bác lên chùa cầu cho em đi bình an…” Bà đưa cho tôi một cái túi nhỏ, rồi vừa quay đi vừa đưa khăn lau mắt.

Những dòng chữ trong thư, mảnh mai và run run như những cánh lan:

“Bốn trăm ngày chờ anh ở quán Tím, cuối cùng em cũng hiểu ra là mình thua cuộc. Đã đi mà chẳng tới, lẽ ra thì phải chết. Nhưng em chết thì anh làm sao yên lòng đi trọn con đường tu. Vì vậy, em đã quyết định lấy chồng xa xứ. Trong cái túi này là cây hoàng lan con, em nguyện tìm cho anh bằng được rồi mới ra đi. Em vẫn nhớ lời anh nói, một đời anh chỉ thích hoàng lan…

Người ta cứ bảo em khôn, lấy ông Việt kiều đi Tây đi Mỹ cho sướng chứ theo chi chú tiểu trọc đầu. Nhưng đi Tây đi Mỹ không phải là chí nguyện của em. Lấy một người mình không thương, đến một nơi xa lạ với em còn khổ hơn là chết. Xin anh hãy tụng cho em một lần kinh cầu siêu thoát, một lần thôi…”

Bất giác, tôi oà khóc. Nước mắt theo nhau lăn trên má tôi như ép cho hết những dòng tục luỵ cuối cùng. “Cứ khóc đi con” – Thầy vỗ về khi thấy tôi luống cuống che mặt – “Thầy chưa nghe nói gỗ đá thành Phật bao giờ”. Tôi nức nở: “Bạch thầy, thầy có cho con trồng cây Hoàng Lan không?”

Thầy bảo: “Cỏ cây vô tội, sao mình không thể bao dung?” Rồi một tay dắt tôi, một tay cầm túi cây đến bên góc vườn, thầy tự mình trồng xuống.

Tôi tưới cây bằng nước giếng chùa. Hoàng lan lớn lên, năm này qua năm khác, nở hoa vàng mong manh. Mong manh như tất cả những gì đẹp trên thế gian.
Tôi cầm lòng thôi thương, thôi nhớ… (Hết)

Wednesday, March 17, 2010

Yên !



Giờ thì màu nào cũng ra màu đó,
Giấy dó hay bất kể là giấy thường,
Màu hường, hay xanh, cam, vàng đỏ,
Xin xỏ hay là kiêu hãnh bất cần,
Em nói gần hay là em nói xa,
Dù nở hoa hay là cành khô đét,
Có dò xét hay là tin cậy toàn phần,
Giờ cuối cùng rồi thì em và anh cũng lớn !!!

Yên.

(ngày 17 tháng 03 năm 2010, lúc 23g09)

Tuesday, March 16, 2010

Ơ này...

http://th01.deviantart.com/fs10/300W/i/2006/159/c/6/Suicide_by_BloodRedThrone123.jpg

Ơ này, này này, tôi nói cho nghe,
Cầm dao cắt ruột hay treo xà nhà,
Hay là xé ruột banh da,
Chỉ là kẻ ngốc còn là ngu si...

Điên àh...

Đừng có chọc nhá, đây chưa có biết giới hạn điên là gì...coi ai điên hơn ai...

Chén nước rơi chỉ còn mảnh vụn,
Ly tách va cũng thể miểng chai
Con dao cắt thì thôi máu đổ,
Mắc quái gì xanh mặt, ngẩn ngơ... ???

Monday, March 15, 2010

chờ đợi một dấu giày...

http://www.tuanvietnam.net/Library/Images/60/2008/05/leaves-redbubble-com.jpg

Ngậm ngùi lá lìa cành trong khô đét,
Nằm chỏng chơ chờ đợi một dấu giày
Ai đó hãy đi qua nhanh dùm nhé,
Để đau chưa kịp thấm đã nát rồi...

Sunday, March 14, 2010

Vô Thường...



Rồi có ngày hơi thở cũng tắt,
Rồi có ngày nước mắt thôi rơi,
Một ngày, em cười trong thinh lặng
Tự trên cao nhìn xuống dòng đời...

Rồi đến ngày em thôi hờn giận,
Những yêu thương hay đau xót bớt nhiều,
Câu trách móc cũng không còn cần nữa,
Chữ vô thường hiển hiện tự thân tâm



Saturday, March 13, 2010

Bình yên hỡi...



Bình yên em hỡi bình yên hỡi,
Một ngày nào đó sẽ ghé chơi
Cho căn nhà trống thêm tiếng cười
Cho ánh mắt buồn chừng biết hát
Cho nụ sen hồng chợt ngát thơm
Để em còn biết cất tiếng cười...

Bình yên anh hỡi bình yên hỡi,
Đâu rồi đi mãi chẳng ghé chơi,
Lưng trời hiu hắt tìm không thấy,
Chân cỏ đọng sương cũng chẳng tường,
Vạch thêm chiếc lá, ồ chẳng có
Ngẩn ngơ, anh trốn đâu mất rồi ?

Thursday, March 11, 2010

Gãi đầu ngó lên...

http://files.myopera.com/trunghm2000/blog/ChuTieu-2.jpg

Đời đã đi hết hay vẫn chưa,
Cứ mãi trở trăn mãi mệt nhoài,
Gãi đầu ngó lên nhìn mây trắng,
Ô hay, mắt trong trẻo nhìn đờii...


Wednesday, March 10, 2010

Gió cuốn đi xa...

http://lhsvn.com.vn/uploads/News/pic/small_1264518676.nv.jpg

Một mai khi cơn gió đến
Em nhẹ nhàng bay lãng đãng 1 chiều tà
Bay về đâu cũng không biết bay về đâu
Chỉ biết, gió cuốn đi xa...
xa xa mãi...
Cuốn những ưu phiền trong tim em,
trong tim anh
Và cuốn cả em nữa...

Sunday, March 7, 2010

cheo leo vách đá...

http://i234.photobucket.com/albums/ee39/Jung_Conan/rock2-1107.jpg

Guốc mòn đã bước chân ra,
Cheo leo vách đá còn ta với đất trời...

Saturday, March 6, 2010

Lối về cỏ mọc...

http://www.diaocthuthiem.vn/uploads/userfiles/CS1.jpg

Em đi chân mỏi, người rã rượi
Mong một lối về cỏ mọc hoang...

Ưh

ừ thì...


Loay hoay nhặt nhạnh những mảnh vỡ, lại tự làm tổn thương mình mà thôi...

http://i.telegraph.co.uk/telegraph/multimedia/archive/01467/glass_1467646c.jpg

"Dẹp đi !!"

Ừ, nếu muốn...

Wednesday, March 3, 2010

Nếu chỉ còn 1 ngày để sống...

http://www.look.yeah1.com/albums/userpics/1167323/yeah1_teens_yeah11.jpg

Dẫu biết thời gian dành cho 1 đời người trung bình là đến 60, 70 năm, nhưng có những lúc bất chợt hỏi:
Nếu chỉ còn 1 ngày để sống ?
Nếu bất chợt nhận ra mình còn quá ít thời gian dành để làm bao nhiêu việc mình dự tính làm...
Nếu thật sự không có cách nào níu kéo được thời gian...

http://dotchuoinon.files.wordpress.com/2009/09/tha-thu.jpg

Thay vì ngồi buồn bã, than khóc cho số phận bất công, ban phát không đồng đều cho mọi người... Trách móc bản thân đã bỏ lỡ 1 số điều quý giá nào đó... Giận dữ một ai đó đã kém yêu thương... Tủi thân vì sự thất bại của bản thân, tủi thân vì cá nhân mình không làm nên điều vĩ đại...
http://i203.photobucket.com/albums/aa164/okasamas/ap_20091015125404422.jpg

Tôi dành thời giờ:

... yêu người yêu tôi từng giờ còn lại....
... dĩ nhiên yêu nhau thì mong có sự lâu dài, bền bỉ, nhưng khi chỉ còn 1 ngày để sống, sẽ không có cân đong đo đếm nữa, chỉ cần được hạnh phúc trọn vẹn từng giờ...

http://img.henantrua.vn/blogimages/2009/10/22/4851256192336.jpg

... nói những lời dịu ngọt mà em muốn nghe...
... làm cho em ăn những đồ mà em thích...
... hay chỉ đơn giản là ôm em tôi 1 cái thật chặt, thật lâu...
... không cãi nhau với em...
... không làm em khóc...
... hỏi han em những điều vụn vặt...
http://c.uploadanh.com/upload/0/485/0.050820001247500410.jpg

... dành cho gia đình tôi những giờ phút đền bù vắng mặt...
... yêu ba mẹ thêm những ấm áp...
... không cố gắng làm những điều to tát nữa, không cố gắng thêm cho những mục tiêu vĩ đại, mà chỉ cần tặng nhau món quà cuộc sống: tình yêu và nụ cười...
... không cần chứng tỏ điều gì nữa...
... không cần phải tỏ ra cứng rắn, mạnh mẽ...

http://files.myopera.com/tequilalr/blog/10681131225202668.jpg

... điểm tô cho đời những ánh nhìn tươi rói...
... hát 1 khúc hát quen...
... ngửi 1 đóa hoa thơm...
... đi trên cỏ non...
... mặc áo phanh ngực để gió lùa vào da thịt...

http://images.timnhanh.com/blog/200811/13/10855001226588190.jpg

... hít thở nhiều hơn mỗi ngày...
... ăn nhiều 1 chút...
... không ngủ nhiều nữa để tận dụng thời gian...
... phải thật khỏe mạnh những giờ đẹp nhất của ngày cuối cùng...

http://i394.photobucket.com/albums/pp27/softball_chick21/Color%20Splash/ColorSplash.jpg

... luôn nở nụ cười tươi hơn nắng sớm...
... làm những điều trong trẻo hơn cả giọt sương mai...
... sống thật ngoan...
... thật hiền lành...
... siêng năng hơn...

http://farm4.static.flickr.com/3235/2948450685_0e34e71b4c.jpg

... biết thương mình nhiều hơn...
... biết tự làm mình vui vẻ...
... vứt bỏ những đòi hỏi, những yêu cầu, những nguyên tắc, những lề thói...
... Chăm chăm cười, chăm chăm nói, chăm chăm yêu thương...

http://us.images.timnhanh.com/blog/200903/29/12494661238334858.jpg

Nếu chỉ còn 1 ngày để sống, tôi biết yêu nhiều hơn !!!!





Tuesday, March 2, 2010

Rồi gió về...


Rồi gió về,
Cho cây rung lá
Cho hoa lìa cành...

Rồi gió về,
Mang cơn mưa đến
Mang hương bay đi...

Rồi gió về,
Đưa anh đi xa,
Để em ở lại...


---------------------------------------------------------------