
"Trong cảm xúc chết dần lịm,
Tôi mơ hồ nghe tiếng chim ri ri..."
(kata)
Bất chợt khóc mà không kịp quay mặt
Giấu vào trong tiếng nấc tự cõi lòng
Nên gương kia đã kịp thời chứng kiến,
Ánh mắt buồn héo hắt nỗi đau thương.
Xưa mụ ác hỏi rằng gương ai đẹp
Nay ai hỏi, gương biết rõ người đau ?
Sâu đôi mắt thêm thâm quầng đôi mắt
Lạc mất hồn tinh tế ở đâu đâu.
Em tôi hỡi tỉnh lại đi em hỡi,
Dậy mà nghe chim hót ngập ngừng xa.
Bầu ngực nhỏ khi cất giọng hoà ca,
Là lay động tâm hồn người tri kỷ.
Này em tôi, em hãy thôi ích kỷ,
Trói hồn em trong bể giận sông hờn.
Để máu nóng đang chuyển hồi lạnh lẽo,
Để lòng em băng giá ngập trời đông.
Nụ cười em đi vắng tự hồi nao,
Thế vào đó là mắt sầu u ẩn.
Còn tim em thì thôi lại im lặng,
Giận hay không cũng chẳng tỏ lời nào.
Em tôi hỡi, có nghe gió lao xao
Hoà giọt nước làm thành cơn mưa bão.
Hay lòng em đang cuộn sóng dâng trào,
Nên da thịt dầm mưa mà chẳng biết ?
Thương em quá, trái tim em lãnh cảm
Chợt sống lại chưa kịp bừng ánh mắt.
Cảm xúc dần chết lịm một chiều thu
Theo gió đẩy ngoài hè kêu xào xạc.
Ai đã cướp đi của em đôi mắt,
Cùng tiếng nói dịu dàng hay thỏ thẻ.
Để giờ em chỉ còn là cái xác,
Biếng nói, biếng cười, biếng cả yêu.
(kata)
No comments:
Post a Comment