Sunday, June 28, 2009

Viết cho 1 người...

Này em,

Tôi biết em đang cảm thấy tuyệt vọng. Cả thế giới này dường như chống lại em. Ông trời dường như bất công với em khi sẵn dành cho em quá nhiều điều đau đớn...Khiến nụ cười em như héo hắt trên môi dù em cười không ai có thể hiền bằng em.

Mọi thứ đang bất lợi. Sức khoẻ, công việc, tiền bạc, chuyện gia đình, chuyện chính trị này kia nọ...đang chéo, chồng chất rồi đè bẹp em dưới mớ hổ lốn đó. 

Em thay đổi. Em không nói năng chi nhiều. Em tránh mặt mọi người. Em bất ổn...Em muốn đi xa để quẳng hết lại...Em muốn chết...

Tôi nói thẳng tôi đau, tôi xót, tôi bất lực và tôi cảm thấy mình cũng thật vô dụng khi nhìn em đang bị những mạng nhện chồng chéo đó sít cổ em, không cho em thở, không cho em vùng vẫy, ngăn cấm nụ cười của em.

Nhưng tôi nghe em cảm thấy không muốn sống thì tôi cũng cảm thấy mình không còn muốn sống. Tôi đứng xa nhìn em vì em không cho tôi đến gần. Tôi muốn hỏi thăm em nhưng em bảo em muốn 1 mình và ghét những mè nheo. Tôi muốn....nhưng tôi bất lực...

Nhưng tôi không bi quan như em. Tôi muốn truyền cái lạc quan đó cho em để em thấy đời tươi tắn...Sáng ửng hồng chợt nghe tiếng chim ca...

Em có biết tôi sẵn sàng bỏ hết để đi cùng em đến bến bờ bình yên...Tôi khắc khoải khi thấy em như vậy...Có tôi, ngày dẫu ngắn cũng hoá dài ra. Đêm vô tận cũng thành thời khắc. Giấc ngủ em nâng đỡ mỗi nhịp mơ, còn tiếng cười cũng trong veo hơn hẳn.

Sao em không cười lên đi ? Tôi đã quyết gắn chặt đôi hồn thì em hãy cứ tin như vậy.

Nếu chỉ còn 1 ngày rồi tận thế, tôi cũng yêu em...

Saturday, June 27, 2009

Tôi của hôm nay



Tôi được 25 tuổi 2 tháng.

Ngần ấy tuổi chưa gọi là già cũng không còn được gọi là nhí nhảnh nữa. Nhưng tôi đã biết thế nào là vui trào nước mắt, thế nào đau thắt trong tim, thế nào là buồn mà vẫn nở nụ cười, thế nào là gượng sống và thế nào là sống.

Tôi cũng không còn cái tính háo thắng bốc đồng. Tôi giờ đã trầm tĩnh hơn, biết lờ đi những điều có thể làm cho tôi rơi vào trạng thái tệ hại hơn và không bộc lộ tình cảm ra.

Tôi đã biết cười tươi hơn bao giờ khi đối diện với những nỗi đau từng làm tôi cháy bỏng. Để rồi có người thấy tôi càng tươi lại càng cuống vì chả biết được trong lòng tôi có gì..chỉ biết thốt lên..."Minh, đưa kata về tận nhà.Canh chừng kata cho anh, kata mà có chuyện gì, em biết tay anh !"

Tôi đã biết quăng đi những lời đề nghị khiếm nhã có thể làm tôi khó chịu. Nhưng càng thế, những lời đề nghị đó lại càng đến nhiều hơn. Thời buổi bướm ong thì ít mà ruồi muỗi thì nhiều...

Tôi đã biết gây được hiệu quả tốt trong công việc. Để cho mỗi việc tôi làm đều gây được uy tín và thiện cảm cho khách hàng và kể cả sếp.

Tôi đã biết chờ trong sự thanh thản chứ không còn cuống quýt lên như trước. Với tôi, bây giờ con đường đã dài hơn, tôi đi một cách chậm rãi chứ không còn kiểu vội vàng vấp ngã như trước.

Tình yêu với tôi đằm thắm hơn và mang một màu sắc khác. Không còn kiểu cuồng cũng không còn đòi hỏi. Mà nó nhẹ nhàng, sâu sắc và thấm đẫm hơn sự đồng cảm. Tôi có thể chờ trong sự hướng về phương ấy... Tôi tin vào một điều bền vững.

Còn nhiều điều nữa...

Nhưng tôi đã bị lấy đi nụ cười trong veo mà thay vào đó là nụ cười tươi nhưng không thắm.
Mất đi ánh mắt tròn vo đen láy mà thay vào là đôi mí mắt biết nói, lúng liếng khi cần và toé lửa khi điên.
Mất đi nụ cười hở lợi khoe hàm răng khểnh, mà chỉ có cái cười kín đáo và biết điều khiển. Ngay cả răng cũng tự ngay hàng, khểnh cũng không còn nữa.
Niềm tin vào tình yêu từ lúc còn cuồng nhiệt, đê mê chuyển qua tưởng như giẫy chết tự khi nào, khiến cho cơ thể tôi lãnh cảm, tâm hồn tôi chai sạn...giờ đang xanh lại những mầm xanh tươi mới...

Được và mất, có và không....Tôi đã 25 tuổi 2 tháng.

Thursday, June 25, 2009

Luận bàn "Sớm"

Người ta nói sớm là tốt.

- Có sự chuẩn bị sớm sẽ không quá cập rập khi đụng chuyện.
- Ngủ dậy sớm tinh thần sẽ minh mẫn.
- Đi học sớm sẽ có thời gian nhớ bài cũ khi vào tiết.
- Sớm sẽ có thêm thời giờ.
- Sớm mới kịp nhìn tia nắng còn chưa chói mắt, kịp hít cái lạnh lạnh không khí.
- Sớm sẽ không bỏ lỡ cơ hội vừa kịp tới
- Siêu âm sớm sẽ phát hiện thai nằm trong hay ngoài tử cung...
- Lấy vợ sớm sẽ học được tính phục thiện, tính kiên nhẫn, sức khoẻ, tế nhị, lễ phép, rộng lượng, ngăn nắp (còn tại sao thì thử đi rồi biết)


Nhưng mà sớm quá thì:

- Sinh con sớm, con sẽ không khoẻ mạnh bằng trẻ sinh đủ tháng.
- Xuất tinh sớm sẽ gây bẽ bàng.
- Yêu sớm sẽ khổ.
- Ngủ dậy sớm sẽ thiếu ngủ. Thiếu ngủ sẽ chết sớm.
- Đi máy bay mà xuống sớm sẽ chết ngạt. vì hệ thống trực sân bay Nội Bài hoạt động đúng giờ. Về sớm nó chưa hoạt động ><    ---> http://www.laodong.com.vn/Home/Ve-som-cung-kho/20095/139125.laodong
- Dậy thì sớm sẽ làm tò mò không cần thiết.
- Học chữ sớm sẽ hạn chế khả năng tư duy của trẻ.
- Đi sớm sẽ phải ngồi chờ mất thời giờ.
- Có vợ sớm mất tự do, hao mòn tâm trí, tiền bạc, khè khè
.....


Nhưng mà còn quá sớm để nói bất cứ điều gì...như vậy cũng không tốt

Tuesday, June 23, 2009

Tôi tu Thiền


Tôi nói tôi muốn đi tu. Có người hỏi tôi tu gì, tu Phật hay tu Thiên Chúa. Rồi tu theo dòng nào, Nam Tông, Bắc Tông...

Tôi không biết những điều đó !!

Tôi cần sự thanh tịnh và yên tĩnh trong tâm hồn. Để mỗi tiếng cười của tôi trong veo như giọt sương buổi sớm. Ánh mắt tôi sáng như tia nắng mặt trời đầu tiên. Bước đi của tôi nhẹ như làn gió chiều. Lòng tôi tĩnh như mặt hồ lúc chập tối.

Chứ không phải như bây giờ. Tôi cười mà nụ cười héo. Tôi nói mà tiếng tôi run run. Tôi đi mà dáng tôi còm cõi. Tôi làm việc mà hồn tôi bay bổng tận đâu đâu...

Tôi cần sự thanh tịnh.

Tôi cần gạt bỏ hết những phiền muộn ưu tư. Để đêm về không tự mình nghe tiếng thở dài của mình. Để tan sở làm không nặng nề u ám. Để trong tim thanh thoát 1 chữ thiền.

Từ mai, tôi tu Thiền.

Monday, June 22, 2009

Hai bữa cơm...

Tôi đi về quê một buổi trưa nhớ nhà...
Đã lâu lắm tôi mới có được khoảng thời gian ngắn ngủi sống một cách thoải mái bên cạnh gia đình của tôi như thế. Thương lắm hai bữa cơm bên cạnh cha mẹ...
Thương không lời nào nói hết..

Friday, June 19, 2009

Buồn không nói nên lời

Buồn không nói nên lời...
Hôm nay cám ơn em đã đi ăn cùng anh, nếu không có lẽ anh đã nhịn đói
Hôm nay tôi bỏ thi
Hôm nay tôi không nói 1 lời...

Wednesday, June 17, 2009

Về nhà chưa ?


"Về nhà chưa ?" Câu hỏi này làm ấm lòng nhất.

Tôi biết có đôi lúc tôi bị bỏ bê vì thời gian không cho phép tình cảm được vun đắp nhiều theo thời gian.

Tôi biết có những lúc quay quắt nhớ nhưng chẳng biết làm sao cả để đỡ nhớ.

Tôi biết có những lúc tôi lo lắng đến điên người khi đột nhiên mất liên lạc một vài ngày.

Tôi biết có những khoảng thời gian dài tôi sống 1 mình 1 bóng.

Tôi biết có những khi tôi đi về thật khuya, những khi tôi đi trong mưa dầm hay trong gió lạnh,,,một mình...

Tôi biết có những cuộc hẹn không bao giờ có thể thực hiện.

Tôi biết có những kế hoạch cứ delay mãi không thôi...

Nhưng...

Tôi biết tôi đang được yêu thương và lo lắng..."Mọi an nguy...đều muốn được lo lắng..dù không phải lúc nào cũng được bên cạnh..."

Đã đủ.

Tuesday, June 16, 2009

Thức khuya

Càng ngày mình thức càng khuya. Riết rồi một ngày chỉ còn ngủ được có vài tiếng đồng hồ...Hic

Hôm nay, khách hàng đề nghị thẳng với mình: "Chị thích làm việc với em, nếu em muốn có thể về công ty chị, quản lý project cho chị..." Hic...Đi làm công ty mình đúng là lương thấp và áp lực công việc khá cao. Nhiều lúc cũng oải dữ lắm, không muốn "đu" nổi lun...hic

Kiểu này mình phải xem lại cách làm việc sao cho hiệu quả nhất mới được. Hòn đá lăn mãi thì không bao giờ đóng rêu được. Nếu cứ nhảy việc thì sẽ không ra làm sao cả.

Được cái đi làm được sếp đánh giá cao và ngay cả khách hàng nào làm việc cũng đều mến mình hết, cái đó là điều mà mình nhận được và cảm thấy rất vui.. Mà mình nhận thấy công việc càng lúc càng nhiều. Nhiều khi phải từ chối bớt nếu không mình sẽ quá tải mất.

Mắt mình càng lúc càng kém đi rồi, nhìn mấy con chữ màu đen mà hóa ra có màu mới ghê ><

Nãy đi làm shop cho samsung, bị advisor nhắc nhở về sớm..hic, cũng muốn lắm chớ mà có về sớm được đâu ? Đến bao giờ mới được thảnh thơi đây...

Mình vừa mua laptop mới thay cho con acer lão hóa của mình và 1 cái máy chụp hình. Công ty hỗ trợ 300 cho laptop, và 100 cho chụp hình...nhưng chả thấm vào đâu. Lại còn kèm điều kiện là làm việc liên tục 2 năm ><...Thế là làm thêm tờ giấy mượn nợ công ty nữa, chẹp.Vậy là hàng tháng sẽ bị trừ 1 triệu đồng + trừ toàn bộ bonus cho đến khi nào hết nợ. Còn nếu nghỉ việc trước 2 năm thì hoàn lại tiếp 400 ><

Đúng là đi làm rồi, chợt nhận ra nhiều thứ....

Mà những thứ này, bất chợt tỉnh giấc giữa đêm khuya hoặc là đi làm giờ này mới về mới thấm...

Ngủ ngoan


Hồi nhỏ mình mê ngủ lắm, giờ mới biết là giấc ngủ cần đến thế nào. Người ta có thể ăn bớt đi, uống bớt đi, tiền ít đi, cười ít đi...Nhưng không thể không ngủ.

Ngủ để phục hồi.

Ngủ để tịnh dưỡng.

Ngủ để đẹp.

Ngủ để lớn.

Ngủ để chữa bệnh.

Ngủ để tỉnh.

Ngủ vì cần ngủ...

Nếu không ngủ, có ngày gục xuống mà không biết vì sao



Sunday, June 7, 2009

Tôi _ Anh _ Nàng và Đức Phật

tales_from_the_kamasutra

Chúng tôi ngủ chung giường. Tôi, anh và nàng. Tôi nằm giữa. Sinh hoạt như thế bất tiện, nhưng hình như nàng không lấy làm phiền. Nàng lặng lẽ biến đi mỗi lần tôi và anh âu yếm nhau. Đi đâu tôi không rõ, chỉ biết nửa đêm tôi tỉnh giấc, quờ tay sang là thấy nàng ở chỗ quen thuộc.Tôi gặp nàng lần đầu vào ngày Cá tháng tư ẩm ướt. Nàng xuất hiện ở đoạn im lặng sau lời tỏ tình của anh. Gần đến nỗi tà áo nàng vờn sang tôi, nhẹ như cái quệt cánh của một con chim lạ, như tiếng thở dài. Nàng hiện diện cho riêng tôi trong bộ trang phục cổ xưa, cầu kỳ, có đính những viên đá đỏ thắm như máu. Anh không hay biết tôi đang nhìn nàng.Tôi bấm chặt ngón cái vào ngón trỏ để trừ tà. Kể ra nhổ nước bọt chín lần từ phải qua trái sẽ hiệu nghiệm hơn, nhưng sợ anh cho rằng tôi hóa khùng nên tôi chỉ lẩm nhẩm niệm Phật. Sau này anh bảo chưa gặp ai nghe tỏ tình mà niệm Phật rối rít như tôi, hay là tôi muốn diệt dục. Tôi không kể với anh về nàng. Cứ để anh nghĩ về bất kỳ điều gì khác, trừ nàng. Tôi biết nàng quyến rũ như thế nào.
Tôi rủ anh đi chùa. Tôi khấn nếu anh có duyên với tôi, xin cho chúng tôi được sống bên nhau đến răng long đầu bạc. Sau nhiều năm lễ bái, lời cầu xin của tôi cũng rành mạch hơn. Lần đầu đi chùa, tôi thành kính lẩm nhẩm thế này: “Nam mô A Di Đà Phật. Con cầu xin Người cho con được… được… Được gì chắc Đức Phật linh thiêng cũng đoán biết rồi.” Năm đó tôi mười sáu tuổi. Tôi ngượng khi thú nhận ngay cả với Đức Phật ước mơ đầu đời của mình. Bây giờ tôi diễn đạt những điều mình muốn rất trơn tru: xứng đôi vừa lứa, thăng quan tiến chức, điều lành thì đến, điều dữ thì đi… Bao giờ cũng là những cụm từ song đối tề chỉnh, nhỡ Đức Phật lơ đãng bỏ qua một vế thì còn có vế kia nhắc nhở. Nhưng nàng đã xen vào. Nàng, một mình, làm những vế đối nhỏ của tôi khập khiễng.
Từ độ gặp nàng tôi đâm nghiện bói. Bói Kiều, bói bài, bói Khổng Minh, bói Dịch, xem tử vi, xóc thẻ, coi chỉ tay… Bàn tay tôi đường tâm đạo rối nhằng nhịt, đường công danh dài nhưng ngày càng chúc xuống. Sách bói Tiền định phán rằng:”Số này khắc cha mẹ, anh em, vợ chồng, con cái. Lớn tuổi thích lên núi ở. Kiếp trước kiêu ngạo nên kiếp này hay bị đau tim và lục phủ ngũ tạng. Số không li dị, cháy nhà, ở tù, phá sản. Số lấy chồng giàu sang. Lấy chồng trước chỉ là trả quả báo, lấy chồng sau mới đứng số…”. Càng xem tưỏng lai càng mù mờ hỗn độn. Tuyệt không một lời tiên tri nào nhắc tới nàng. Thế nhưng nàng vẫn tiếp tục hiện diện, mỗi lần một khác, như thể nàng có hàng ngàn khuôn mặt, nhưng dù sao tôi vẫn nhận ra nàng. Một lần tôi bảo tôi thích bộ trang phục đầu tiên với những viên đá đỏ, tại sao nàng không bao giờ mặc lại. Nàng nhún vai, mỉm cười. Hôm đó nàng mặc chiếc áo đen rộng, trông giống nữ tu khắc khổ, riêng đôi môi lại bôi son quá đậm, chói rực nhức mắt như một cánh hoa thuốc phiện. Tôi biết mình không có một chút ảnh hưởng nhỏ nào tới nàng. Nàng ăn mặc như nàng thích, đến đi tùy hứng, bất chấp tôi sợ hãi, khó chịu hay hoan hỉ. Nàng khoanh tay nhìn tôi dán bùa trước cửa, đặt dao sắt dưới gối, đốt vàng mã, phóng sinh lưỏn cua ốc, rắc gạo muối tống tiễn. Cho đến khi thấy nàng trầm tĩnh đứng ngay dưới tòa Tam Bo chùa Hưỏng, tôi đâm ngờ ngợ rằng tôi chẳng có gì phải sợ nàng. Tôi xoay ra cúng kiếng, biết đâu nàng sẽ là phúc thần đem lại may mắn. Chân giò, gà luộc, cá chép rán vàng, giò chả bánh mì, nước mắm hạt tiêu, cả bia lon lẫn coca không thiếu thức gì. Hết lễ mặn rồi lễ chay. Hoa hồng đỏ, xôi gấc, hoa sen trắng, oản trắng, cốm xanh, xoài xanh, chuối vàng, bánh gai đen… lễ đủ năm màu ứng với ngũ hành. Cả anh và tôi đều đẫy ra vì thụ lộc thường xuyên, ngoài ra chẳng có gì thay đổi. Thực ra cũng có một biến cố lớn trong đời tôi vào cao trào cúng kiếng đó. Anh cưới tôi, nhưng tôi đồ rằng may mắn ấy chẳng do nàng mang lại. Nàng đến thăm tôi đêm tân hôn, khi anh đang hăm hở xắn tay bẻ khóa động đào. Nàng đứng sau anh, gưỏng mặt khuất trong bóng tối, chỉ thấy nếp áo buông chùng, trắng muốt dịu dàng. Tôi với tay hất chao đèn ngủ, ánh sáng đột ngột hắt lên khuôn mặt anh say dại, buông thả đờ đẫn. Nàng đã biến mất. Vẳng đến rất gần một tiếng cười cố nén, điệu cười trẻ con, tinh nghịch, trong vắt. Hình như tôi đã cười như thế một ngày xưa. Tiếng cười ấy vĩnh viễn rời bỏ tôi vào khoảnh khắc anh bực bội đẩy tôi ra. Lúc đó, tôi không hiểu vì sao anh có thể phật ý đến thế chỉ vì một tiếng cười pha lê. Tôi không giải thích với anh về nàng. Sau này, tôi không ngừng hối tiếc về điều đó.Có anh rồi tôi ngừng coi bói toán lẫn lễ bái. Tối tối tôi xăng xái dọn cỏm và uể oải đi rửa bát. Hai việc đó tôi làm một mình, còn lại là ăn chung, xem tivi chung, ngủ chung. Hiện tại của tôi ở đấy, tưỏng lai hình như cũng đấy, tôi còn quấy rầy thần phật làm gì. Nhưng có một điều tôi không thể chia sẻ với anh, là nàng. Thực ra tôi đã thử, nhưng không thành công. Đó là một buổi tối tẻ ngắt. Tôi bắt gặp nàng đang lặng lẽ quan sát tôi rửa bát. Cái xoong nhầy nhụa mỡ. Mùi xà phòng không át được mùi nước mắm và thịt quá lửa khen khét. Nàng ăn mặc như thể sắp đi dạ hội. Vai trần hở hang, một bông huệ trắng giắt hờ hững ở vành tai. Có vẻ gì trong cái nhìn của nàng làm tôi không sao chịu đựng nổi. Nàng cần gì ở tôi, người đàn bà trong bộ quần áo mặc nhà nhàu nhĩ và chồng chén bát bẩn này? Tôi chộp chiếc đũa ăn phóng về phía nàng. Nàng không tránh, cũng không bỏ đi. Cả bó đũa nối nhau đập vào tường, rớt tung tóe. Anh ngừng coi sách, ngó tôi. Đã bao lâu rồi anh không nhìn nữa mỗi lần tôi loay hoay với chén bát. Tôi tuyệt vọng chỉ thẳng vào nàng. Hãy để anh nhìn thấy nàng đi. Bí mật của tôi. Nỗi sợ hãi của tôi. Nàng lộng lẫy dường kia. Cứ để anh bị nàng quyến rũ. Thì ít ra tôi cũng được chung với anh nỗi khao khát là nàng. Anh nhìn tôi quái dị. Nhìn nàng. Nhưng không thấy gì cả. Bức tường trước mặt chúng tôi trắng toát. Tôi nghe tiếng nàng thở dài.
Tôi từ bỏ ý định chứng minh sự tồn tại của nàng. Tôi biết anh chỉ tin những gì anh tận mắt nhìn thấy. Anh vẫn bực bội nhắc rằng tôi đã niệm phật khi nghe anh tỏ tình, lại còn soi đèn vào mặt anh rồi cười khinh khích trong lần chăn gối đầu tiên. “Anh không tin em”, anh bảo, ” nhưng dù sao vẫn muốn có em”. Và chúng tôi đưa nhau ra biển. Đó là vào cuối đợt nghỉ hè. Bãi biển vắng ngắt, chỉ còn anh với tôi. Buổi chiều. Thủy triều rút ra xa. Những con còng nhỏ chạy trên mặt cát tìm nhau. Tôi thấy nàng. Nàng đứng ngược gió, chiếc váy màu xanh phồng lên như một cánh buồm. Nàng hướng mặt ra biển, không nhìn tôi. Phía đó, mặt trời vàng đang từ từ chạm vào chân sóng. Những con còng màu lửa ngoi lên mỗi lúc một nhiều. Anh tìm tay tôi những ngón tay đan nhau như thể lâu lắm mới gặp lại. Chúng tôi lặng lẽ ngắm cuộc hôn phối nồng nàn của triệu triệu con còng lửa, thảm còng màu da cam phủ kín dần bãi cát, lan mênh mông. Bãi biển vàng cháy, rì rầm hoan lạc trong ngày hội còng lửa. Gió lồng lộng tạt vào tôi vị muối mặn mòi. Tít ngoài xa, biển dịu dàng xanh. Tôi, anh và nàng, lần đầu tiên chúng tôi nhìn chung một hướng.
Đêm, anh âu yếm tìm tôi. Mùi nước gì khai quẩn trong gió làm tôi khó chịu. Tôi bảo anh chờ chút em ra nhà vệ sinh dội nước. Khi tôi trở vào, anh nằm quay lưng, nguội lạnh. Lần này không phải lỗi ở nàng. Tôi nằm thao thức nghe biển, hình dung từng đợt sóng nối nhau đập mãi vào bờ cát tối sẫm. Những con còng lửa trốn đi đâu? Có thể ngày mai khi chiều buông chúng sẽ trở về hoan hội. Nhưng tôi và anh đã đi rồi, về nỏi tôi sẽ ngày ngày nấu cỏm rửa bát một mình. Bên tôi, anh ngáy đều đều. Những con còng lửa có chết đuối trong giấc mỏ của anh? Tôi trở mình, xoay lưng lại phía anh. Trong bóng tối, nàng đã ở bên tôi từ lúc nào. Bàn tay nàng êm ái thấm khô từng giọt nước mắt trên má tôi, dịu dàng, kiên nhẫn như thể nàng đến đây chỉ để làm việc đó. Sau cùng tôi thiếp đi trên vầng ngực để trần của nàng. Tôi khát. Trong mỏ tôi uống uống dòng sữa tinh khiết ngọt ngào từ bầu vú nàng căng mọng. Ngọn triều màu da cam xôn xao ùa về, tung bổng tôi lên. Tôi và nàng phiêu du trên đỉnh sóng. Đêm ấy, tôi không còn của anh. Tôi thuộc về nàng.
Nhưng nàng chẳng thuộc về tôi. Không bao giờ. Tôi xé bỏ lá bùa dán trước cửa, vứt con dao sắt đặt dưới gối. Tôi biết nàng chẳng đếm xỉa đến điều đó nhưng vẫn cứ làm. Tôi nghĩ ra hàng ngàn mẹo vặt vãnh để giữ chân nàng. Nàng nhìn tôi loay hoay bày tỏ, bình thản như trước kia từng nhìn tôi cố tình xua đuổi nàng. Tôi biết nàng chẳng cần gì ở tôi. Nàng đến, đi, ban phát sự hiện diện của mình như hoa phi nở rồi tàn, như ngày sáng lại tối, bất chấp tôi muốn hay không. Tôi lại đi coi bói. Ông thầy thở dài, đưa cho tôi xem quẻ thẻ: “…Lại mang lấy một chữ tình, khư khư mình buộc lấy mình vào trong.Vậy nên những chốn thong dong, đi không yên ổn ở không vững vàng. Ma đưa lối, quỉ dẫn đường, dấn thân vào chốn đoạn trường mà đi”. Tôi toát mồ hôi, lên chùa thỉnh kinh, mõ, sắm tràng hạt. Tôi học tứ diệu đế để diệt bát khổ, đọc kinh Nhật tụng, kinh Pháp hoa, kinh A Di Đà… Những giấc mơ của tôi hỗn độn cả anh, nàng và đôi khi Đức Phật. Nàng vẫn đến bên tôi, rất gần, nhưng tôi chẳng bao giờ còn chạm được đến nàng. Anh mua cho tôi một pho tượng Phật Di Lặc bụng phệ, miệng cười hồ hởi. Anh bảo đằng nào cũng cúng, mình cúng ông này vui hơn. Tôi thấy sao cũng được. Tôi thành kính đốt hương, ngắm khói trầm dâng lên. Tôi, anh, nàng, Đức Phật. Chúng tôi những bốn người. Sao tôi vẫn phải tựa vào khói hương hư ảo?
Phạm Hải Anh

Nửa đêm tỉnh giấc



Nửa đêm tỉnh giấc và không ngủ lại được...
Cuối tuần đầy mệt nhọc..

Friday, June 5, 2009

Đôi khi mệt


Cả ngày đi lại lung tung
Chân thì rã rượi, còn lưng thì còng

It's giving me a Migrain


...hic hic hic...

dã man, tàn bạo, độc ác
khốn khổ, khốn nạn, khốn đốn
xoay xoay xoay
choáng choáng choáng
băk băk băk
...

Thursday, June 4, 2009

Thêm chút xanh cho cuộc sống


Tôi yêu mà xanh. Đó là màu tôi cực kỳ yêu thích.

Rất may là ông trời đã cho màu xanh xuất hiện thật nhiều trên Trái Đất này để tôi được tha hồ ngắm nhìn và đắm chìm trong cái màu xanh đó.

Này nhè: Mỗi sáng, mở mắt ra, tôi lại nhìn thấy cành lá rung rinh bên ngoài cửa sở. Dắt xe ra đường, tôi lại tràn ngập cảm giác tươi mới khi đi dưới hàng cây xanh hãy còn đọng nhiều giọt sương. Để mỗi khi cơn gió tinh nghịch đi qua, nó lại thả xuống người và mặt đường những cơn mưa sương mát lành.

Có những hôm nằm dài trên bãi cỏ, tôi ngửi thấy mùi của cỏ nồng nàn trong cánh mũi, mùi của màu xanh tinh khiết khiến lòng chợt thấy nhẹ nhàng khôn tả. Tôi chẳng muốn rời chân đi về cho đến khi màu đem bóng đêm trùm khắp, che khuất màu xanh của tôi.

Một số trái cây cũng nhuộm màu xanh, một số sinh vật cũng khoác áo xanh, một số con người cũng yêu màu xanh...và tôi, tôi cũng yêu màu xanh.

Sáng hôm nay tỉnh dậy ở cái giờ sinh học thường lệ, mặc dù đêm qua 12pm mới về đến nhà, mặc dù dường như kiệt sức, mặc dù ngày hôm qua đã bỏ lỡ một kỳ thi, mặc dù đêm qua đi về đường xa, gió lạnh thấu xương, mặc dù Adviser không vui, lo lắng, mặc dù bản thân cũng không được thoải mái lắm...nhưng cái cảm giác dành cho màu xanh lại đang tràn trề, tươi mới.

Begin a new day..

Tuesday, June 2, 2009

Ối a ối a nằm nghiêng...


Mỗi khi người ta nằm nghiêng là sinh chuyện: giận hờn, mỏi lưng, buồn ngủ, chuẩn bị đứng bật dậy hoặc có thể chuyển sang…nằm sấp và cũng có thể lật gọng chỏng cẳng vì quá mệt... Còn tôi, tôi cũng đang muốn nằm nghiêng...

Ối a...ối a nằm nghiêng....
Ối a...ối a nằm nghiêng....

Nghiêng ngã cả đất 
Lung lay cả trời
Thời giờ trôi mất
Tất bật rồi nằm nghiêng

Tay huơ lên níu
Níu lấy tầng không
Mắt nhìn đau đáu
Sâu hoắm sâu hơ

Hơi thở không đều
Chiều về mắc mệt
Lệt bệt ngồi ngay
Xoay..xoay...nằm nghiêng...