Có một cái lăng kính làm bằng pha lê. Mỗi cạnh của cái lăng kính này đều thật hoàn hảo. Đó là một mặt phẳng không tỳ vết. Người ta nhìn vào cái lăng kính đó đều phải trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp của nó.
Và vì cái lăng kính này làm bằng pha lê cho nên nó thật đẹp. Mỗi tia sáng đi qua nó tán xạ ra muôn sắc màu rực rỡ. Và vì cái lăng kính này làm bằng pha lê cho nên nó thật dễ vỡ. Người ta nói, lăng kính này thật tuyệt vời, nhưng sẽ bất hạnh cho ai sỡ hữu nó. Bởi nếu sở hữu nó mà có lỡ làm cho nó bị mất hay làm vỡ nó, hay đơn giản hơn là làm nó mẻ thì sẽ cảm thấy vô cùng đau buồn. Cho nên người ta thật nhiều người đến quan sát, nhìn ngắm rồi khen ngợi, thích thú, nhưng không ai đủ can đảm sở hữu lăng kính đó. Họ sợ đến lúc mình lỡ tay làm mất, làm vỡ hay chỉ đơn giản là làm mẻ lăng kính, họ sẽ đau đớn…
Thật ra, cái lăng kính đó bị mẻ.
Một lần cuộc đời vô tâm làm cho cái lăng kính đó rơi xuống đất. Nhưng may mắn làm sao, cái lăng kính đó không vỡ, cũng không mất, nó chỉ bị mẻ. Và nó mẻ 1 góc nhỏ ngay phía trên, nơi giao nhau. Cái điểm mẻ này nhỏ xíu, rất khó nhìn thấy. Và lăng kính ý thức được điểm mẻ này chính là điểm yếu duy nhất trên cái bản thể hoàn hảo của nó. Nhưng nó nghĩ, chắc không sao đâu !!!
Rồi có một ngày kia, lăng kính có chủ. Một người thích cái vẻ óng ánh đầy màu sắc rực rỡ của lăng kính nên đã mang lăng kính về. Người này rất thích lăng kính. Như bao người khác, anh ta cũng rất yêu quý nó. Đặt lăng kính vào một nơi an toàn nhất, êm ái nhất và đẹp nhất trong nhà anh ta. Hàng ngày anh ta đều mang cái lăng kính ra lau chùi thật kỹ. Và lăng kính cảm thấy hết sức hạnh phúc. Trong một lần lau chùi ngắm nghía, lăng kính cố tình chìa ra cái góc bị mẻ đó cho anh ta thấy.
Ồ, chỉ là một chỗ mẻ nhỏ xíu, chẳng sao cả!!! Anh ta cũng nghĩ y hệt như lăng kính.
Ngày qua ngày, lăng kính được anh chàng lau chùi, nâng niu nên ngày càng đẹp ra. Mỗi tia sáng chiếu qua người nó đều tỏa ra những ánh sáng lấp lánh, rực rỡ. Anh chàng rất hãnh diện vì mình đang sỡ hữu cái lăng kính kỳ diệu, tuyệt vời đó. Và anh ta mang đi khoe khắp nơi. Bất cứ ai nhìn thấy lăng kính cũng đều khen cả. Chẳng biết khen vì bản chất lăng kính đẹp, hay nhờ anh chùi mà nó đẹp, hay là người ta khen anh có công chùi… Chỉ biết anh rất hãnh diện vì cái lăng kính đó. Và vì thế anh quên mất đi cái điểm mẻ trên cái lăng kính. Mà có sao có ai thấy nó đâu. Bản thân cái lăng kính cũng không nhớ là mình có cái điểm mẻ đó nữa.
Một ngày kia, anh chàng đi chơi xa về. Rất lâu ngày rồi không được nhìn thấy, không được cầm đến lăng kính, anh rất là nôn nóng. Về đến nhà, anh đến ngay vị trí để cái lăng kính, không kịp rửa tay luôn. Cái bàn tay còn dơ đó cầm lấy cái lăng kính lên ngắm nghía. Ồ thật đẹp. Tia sáng chiếu qua tán sắc ra thành những ánh sáng lung linh kỳ ảo. Bất chợt, mọi ánh sáng nhiều màu sắc ấy biến mất. Thay vì ánh sáng đi qua lăng kính và tán xạ ra thành nhiều màu thì bây giờ lăng kính không làm thế nữa. Nó phản xạ lại mọi ánh sáng. Nó sáng rực. Và ánh sáng chiếu vào nó dội ngược trở lại, đập vào mắt anh. Anh vô tình buông rơi….
Lần này cũng may mắn thay, lăng kính cũng không vỡ. Nó rơi xuống đất, và lại mẻ một lần nữa, ở 1 chỗ khác. Anh cầm cái lăng kính lên, không hiểu tại làm sao lăng kính trở nên kỳ lạ như thế. Lăng kính đóng mọi mặt phẳng của nó lại. Tất cả 8 mặt. Bây giờ mọi ánh sáng chiếu vào nó đều phản xạ lại chứ không tán xạ như trước. Khối pha lê nhìn thật vô hồn, xa lạ…
Ngay vết mẻ cũ ngày xưa, một hạt cát trên bàn tay chưa rửa đó đã dính vào. Và nó làm cho lăng kính vô cùng đau đớn. Nó biết, vết mẻ ngày ấy mà nó đã cho là không sao, và anh cũng cho là nhỏ xíu, bây giờ thật sự làm đau đớn…
Lăng kính vẫn tiếp tục ở ngay vị trí trang trọng nhất trong nhà. Hàng ngày vẫn được lau chùi thật kỹ lưỡng và vẫn được mang đi khoe bạn bè với niềm hãnh diện. Lăng kính trở lại đẹp đẽ, mỗi ánh sáng chiếu qua lại tán sắc ra lung linh rực rỡ. Nhưng khi bàn tay anh cầm lên ngắm nghía thì lăng kính lại cảm nhận sự đau đớn. Và thế là lăng kính lại đóng mọi mặt phẳng của nó lại, ánh sáng lại bị phản xạ…Mặc dù từ ngày đó về sau, bàn tay anh thạt sạch. Nhưng hạt cát bám vào quá nhỏ không thể nhìn thấy để lấy ra. Mà cũng không thể lấy hạt cát đó ra được nữa…
Anh rất buồn, buồn đến không ăn, không ngủ. Người anh gầy đi trông thấy khi mà đang sở hữu lăng kính nhưng lăng kính không còn lung linh như xưa. Anh đã làm mọi cách…
Lăng kính rất buồn khi thấy chuyện trở nên như thế. Nó biết anh không có lỗi. Nó biết nó cũng không. Nhưng cái lỗi là nó bị mẻ. Nó không hoàn hảo, và nó quên mất là nó bị mẻ…
Một buổi sáng, anh thức dậy, không còn nhìn thấy cái lăng kính nằm ở vị trí mà anh từng rất quen thuộc nữa.
(2 AM 4/6/2007)
---------
Xem lại một bài viết buồn ngày xưa...
No comments:
Post a Comment