Sunday, May 31, 2009

Dịu dàng yêu




Sáng tinh mơ, dìu dịu nắng
Như là hơi thở mơn man má đào.
Bàn tay em, dang đón chào,
Tình hồng chớm nở dạt dào yêu thương.

Vượt qua gian khó đời thường,
Mong ngày hòa hiệp cùng đường bên nhau.
Đầu xanh lại chụm mái đầu,
Mắt cười lúng liếng đậm sâu nghĩa tình.

Cho nhau hai chữ chung tình,
Có ngày ta sẽ tự tình thương yêu.
Dù cho mưa gió liêu xiêu,
Chả sao ta đã có nhau rồi mà.

Miệng luôn nói tiếng thật thà,
Lo nhau từng chút dù là xa nhau.
An nguy của kẻ đầu cầu,
Là niềm lo lắng cuối cầu biết không ?

Mong ngày dạo bước thong dong,
Tay trong tay nắm cầu mong đến già.
Cùng nhau xây một mái nhà,
Đơn sơ mà lại đậm đà tình son.

(kata )

Friday, May 29, 2009

Cổ tích bóng đêm



Ngày xưa, xưa thật là xưa, khi bóng đêm chiếm toàn bộ trái đất, bóng đêm tự cho mình là độc tôn, là duy nhất. Thời gian dần trôi, bên cạnh bóng đêm còn có ánh sáng mặt trời, ánh sáng của những vì sao le lói. Bóng đêm bây giờ không là duy nhất nữa. Phải chia sẻ khoảng không gian sống cho một kẻ có tên là ánh sáng .

Thế là bóng đêm rất ghét ánh sáng , ghét nhiều đến nỗi , bóng đêm chẳng thèm để ý đến ánh sáng nữa. Hễ đâu có ánh sáng thì bóng đêm quay lưng đi, chẳng cần nhìn làm gì, chẳng cần tiếp xúc với cái luồng sáng chói chang ấy.

Bóng đêm là thế, có gì đó cô độc và lạnh lùng, vì muôn loài bây giờ chỉ thích ánh sáng thôi. Muôn loài vui chơi, đùa giỡn, sinh hoạt và lao động cùng ánh sáng. Còn khi bóng đêm đến, muôn loài chỉ muốn ngủ hoặc ngồi nhìn ngắm mà chẳng hề vui đùa với Bóng đêm. Thế là đêm thật buồn, thật cô độc và lạnh lẽo. Từ khi ánh sáng xuất hiện, bóng đêm ghét ánh sáng, hận ánh sáng, giờ đây bóng đêm tuyệt giao với ánh sáng và cũng chả thèm muôn loài. Mặc kệ, bóng đêm một mình lặng lẽ và lòng đầy uất hận …

Một ngày mưa, khi ánh sáng bắt đầu le lói, cho đến khi tàn hẳn, thì mưa vẫn cứ rơi rơi hoài, chả hiểu nứơc đâu mà lắm thế. Đợi khi ánh sáng khuất xa, bóng đêm bứơc ra trong màn mưa đêm ảm đạm như thế, loanh quanh phủ đầy vạn vật, đột nhiên bóng đêm nghe tiếng khóc của một đứa trẻ …

Bóng đêm chẳng quan tâm, ừ thì thế nào đứa bé ấy cũng đang khóc vì đang sợ bóng đêm đó sao. Cũng có thể nó khóc vì ánh sáng bỏ đi đấy, vì cả cơn mưa hôm nay. Bóng đêm lầm lì ngắm nhìn đứa bé đang ngồi khóc ấy, sao mà đứa trẻ ấy cô độc thế nhỉ, đêm tối mà khóc thì chắc đi lạc rồi, chắc vì cả lạnh nữa, đêm thì bao giờ cũng lạnh mà. Mãi suy nghĩ vẩn vơ về đứa bé, bóng đêm không biết đứa bé đang nhìn mình chăm chăm. Đây là lần đầu tiên có người dám nhìn bóng đêm, làm sao mà nhìn thấy được, làm sao nhìn khi xung quanh bóng đêm chỉ đặc một màu đen đáng sợ. Bóng đêm quát “không sợ đêm tối sao mà nhìn ta, ngươi đang khóc vì ánh sáng bỏ ngươi lại đúng không? vì luyến tiếc đúng không?”

Đứa bé vẫn khóc, nhưng cố gắng nói rằng: “bóng đêm chẳng đáng sợ đâu, mà cũng chẳng khóc vì ánh sáng, bé ghét ánh sáng nên bé mới khóc thế này, sao đêm tối không dài mãi ra, sao bóng đêm không là vĩnh viễn, bé khóc vì đêm tối mưa tuôn và chẳng muốn về nhà, vì muốn ngồi mãi với bóng đêm thế này! Để khóc thoải mái hơn”, rồi chợt đứa bé la lớn.

Ồ, đứa bé đang chảy máu, chắc mưa tuôn xát vào vết thương ..bóng đen mủi lòng, bé thế kia mà sao nói thích đêm tối, lạ không. Có ai thích bóng đêm bao giờ ?

Bóng đêm đến bên cạnh đứa bé, nhìn vết thương, nhìn giọt nứơc mắt nhỏ nhoi giữa màn mưa lạnh. Ôm đứa bé vào lòng, bóng đêm im lặng.

Đứa bé bắt đầu thút thít và nói: “Con không muốn trời sáng, vì không muốn mọi người nhìn thấy vết thương trên người con, con ghét ánh sáng vì ánh sáng làm mọi người chê cười con, trong ánh sáng con phải không được khóc, khóc thì bị cho là đáng xấu hổ. Trong ánh sáng con fải sống mạnh mẽ nhưng con chỉ là đứa trẻ … chẳng có điều gì của ánh sáng làm con vui cả. Trong ánh sáng người ta sẽ dễ dàng biết con để gieo vào con những vết thương lớn nhỏ, và vì thế, mẹ sẽ nhìn thấy, mẹ sẽ đau lòng.”

À, bóng đêm hiểu rồi, ánh sáng làm lòng đứa bé cơ cực, nên nó cần đêm tối để giấu mình. Khi bị tổn thương thì nó trốn vào 1 góc thật kín, thật tối, để không ai biết, không ai nhìn thấy, và dùng bóng đêm để an ủi sự yếu đuối của chính mình. Mà bóng đêm cũng từng như thế, đứa bé khóc mãi thế này, đêm tối lạnh lắm, vết thương sẽ đau hơn … lần đầu tiên bóng đêm nhớ đến ánh sáng. Muốn ánh sáng đến mau để đưa đứa trẻ này về, soi đường về, soi rõ vết thương để mẹ chăm sóc.

Bóng đêm dùng hết sức làm cho màn đêm dịu dàng hơn, để đứa trẻ nằm ngủ … rồi dùng cái cell phone mà ánh sáng cho (ánh sáng bảo có lúc ngủ quên thì gọi dậy, hoặc tiện liên lạc, bóng đêm mà thèm gì cái cell phòne, nhưng giờ là lúc cần thiết)

- Alô – ánh sáng – đừng ngủ nữa, đến ngay với bóng đêm!

Quái lạ thật, lần đầu tiên nghe giọng bóng đêm, gì mà dịu dàng thế, mà hiền nữa, đâu như ánh sáng, hay bị nói rằng giọng dở tệ, thì giọng ánh sáng buổi sáng phải khác buổi trưa, khác buổi chiều chứ đêm thì có một buổi thôi mà.

Ánh sáng vội đến, mang luồng sáng le lói đến cạnh đứa bé , một chút ấm áp, xua cơn mưa kì quặc. Đứa bé khẽ co mình ngủ tiếp.

Bóng đêm nhìn ánh sáng và nói “hãy soi đường cho đứa bé về với mẹ, soi cho vết thương chảy máu kia khô lại và liền sẹo”

Rồi bóng đêm bỏ đi, ánh sáng nói theo: là đứa trẻ thì được quyền có sự che chở, muôn loài vạn vật cũng thế. Đừng vì mình là bóng đêm, không ai trông thấy mà tưởng mình ko cần che chở, hãy gọi cho ánh sáng khi đêm quá dài và lòng trống rỗng, ai cũng yêu bóng đêm cả, vì chỉ có đêm tối ngưòi ta mới biết yêu quí nhau hơn, đêm tối là nguồn của yêu thương. Con người ai cũng có một góc tối nào đó trong lòng mình, chính nơi này người ta biết làm sống lại những niềm vui của cuộc đời.

Chẳng bao giờ bóng đêm cô độc cả, biết không?

Bóng đêm khóc, khóc vì lẽ gì thì chỉ có ánh sáng biết mà thôi, những giọt nứơc mắt ấy long lanh trong nắng sớm, (bây giờ nó có tên là những giọt sương đêm)

Buổi sớm ấy chung quanh đứa trẻ là những hạt sương đêm lấp lánh, ánh sáng khẽ khàng hôn nhẹ, lau khô những giọt nước mắt của bóng đêm.

Và ngày nào cũng thế, hễ bóng đêm buồn và muốn khóc, ánh sáng sẽ lau khô những giọt nước mắt ấy. Và bóng đêm không còn cô đơn nữa.

“Có những câu chuyện là ước mơ của chính người kể, và ai cũng mong muốn sau đêm tối ta sẽ được an ủi, yêu thương vào ngày mai. Nếu muốn được an ủi, yêu thương hãy sống chân thành với cảm xúc của chính mình”(sưu tầm)


Thursday, May 28, 2009

Mưa vãn


Giọt mưa rơi rơi ướt mắt
Se sắt gió lắt lay tình
Một mình mình trong phòng vắng
Cay đắng nỗi lòng đơn côi.

Lo bao nhiêu cho vừa nỗi
Bận bịu tất bật ngày thường,
Hay là gác qua tất cả,
Thong dong rong bước đường đi ?

Thêm thấm thía, nỗi phân ly
Hẹn hò lần lữa thôi thì vậy thôi
Bứt cây, cây rụng hoa tàn
Còn ta đây cũng thở than tự tình...

(kata)




Tuesday, May 26, 2009

Repost: Hạc Cầm




Đàn Harp (hay còn gọi là đàn Hạc) là loại nhạc cụ gắn liền với những câu chuyện thần tiên, thường thấy nhất là hình ảnh những thiên thần cầm đàn harp và hát múa.

Đàn harp được biết đến như một trong những loại nhạc cụ cổ nhất của loài người, ra đời tại Ai Cập vào khoảng 6.000 năm trước Công nguyên. Hình ảnh hạc cầm thường gợi lên trong trí tưởng tượng của chúng ta về khung cảnh tráng lệ của cung điện, đền đài, nơi mà các vị vua chúa, giới quý tộc thời cổ đại thường tụ tập, vui chơi ca hát.



Hạc cầm có mặt hầu hết các nước trên thế giới .Chỉ riêng ở Africa ,đã có hơn 150 kiểu về loại nhạc cụ cổ điển này .Francis Galpin nghĩ rằng nguyên thủy của Hạc cầm là cây cung ,nhưng lịch sử của loại nhạc cụ không đơn giản này bắc nguồn từ đâu và ra sao thì không ai hiểu cho rõ được.

Qua những câu chuyện thần thoại ,những bài thơ và cả những tác phẩm nghệ thuật ,hạc cầm đã xuất hiện trên thế giới này ít nhất là 4000 năm trong thời kỳ Babilonia và Mesapotamia.

Trong hội họa ,hạc cầm đã xuất hiện trong những bức chạm trổ trên nấm mồ của Egyptian Pharaoh Ramses III (1198-1166 B.C.), của nước Hy lạp cổ và những đồ tế lễ từ năm 2900 trước công nguyên của nước Iraq .Dường như rằng, từ khi loại nhạc cụ này phát triển ở Islam ,nó lan dần từ phương bắc của Africa tới Spain trong thời kỳ thế kỷ thứ 8 ,rồi qua hầu hết các nước ở Europe .

Mặc dù Hạc cầm có nhiều kiểu ,nhiều cỡ và nặng nhẹ khác nhau, nhưng chúng ta có thể chia chúng nó ra làm 3 thể loại chính: loại hộp, loại uốn cong và loại dây. Hạc cầm cao từ 60 cm tới 1m80, có 22 tới 47 sợi dây đàn .Kiểu nhỏ thì bạn có thể đặt trên đùi trong khi chơi, còn kiểu lớn dĩ nhiên là phải đặt dưới đất. Dây đờn của hạc cầm được làm riêng biệt bằng dây gân, kẽm, nylon hay trộn lẫn với nhau.Hạc cầm được tìm thấy trong nhiều kiểu nhất so với các loại nhạc cụ khác trên thế giới.

Hạc cầm là 1 loại nhạc cụ cổ xưa trong Hy lạp và cũng là 1 loại nhạc cụ tân thời như hạc cầm bằng điên hiên nay .Hạc cầm đã đi qua nhiều bước tiến thăng trầm của nhân loại. Có khi nó bị hủy diệt bởi uy quyền và cũng có khi nó được ca ngợi bởi sự ưa thích của 1 người hay của cả 1 dân tộc.Trong những câu truyện được đọc thuở bé,đó là “tiếng đàn” harp của vua Đavít trong sách Cựu Ước, của nhân vật Rémy trong Vô gia đình (Sans Famille). Lớn lên chút nữa, thì có Orphray, nhân vật trong truyền thuyết cùng tên, ôm cây đàn harp khóc than đi tìm vợ.

Repost: Con Trai khóc

Con trai không có quyền được khóc
Giọt lệ rơi sẽ nuốt ngược vào trong
Dù nước mắt ngược rơi sẽ xát muối cõi lòng
Con trai vẫn sẽ không rơi nước mắt...

Con trai không có quyền được khóc
Cho dù là nước mắt của chia ly
Con trai không khóc vì bất cứ lý do gì
Cho dù nước mắt rơi vì những điều tủi nhục...




Con trai không có quyền được khóc
Cho dù người ấy đi sẽ trống vắng tâm hồn
Việc gì phải khóc? Tình cũ chết thì chôn!
Là con trai sẽ không bao giờ khóc !

Con trai đời nào khóc! Sống cuộc đời ngang dọc
Lệ rơi ư? Chỉ là thứ nước mưa
Một thứ nước mưa có thêm chút muối
Con trai mà khóc, khóc biết mấy cho vừa

Là con trai phải luôn luôn sắt đá
Sống ngao du và tỉnh táo lạnh lùng
Con trai chẳng biết đến chữ run
Còn gì lạnh hơn? Trái tim này là băng giá!

Con trai tự coi mình là tất cả
Chẳng lệ thuộc vào ai cũng như chẳng tin ai
Trái tim con trai đầy những vết chai
Coi nước mắt là điều gánh nặng

Con trai làm những gì con trai muốn
Nhưng có một điều lại vừa muốn vừa không
Có đôi lúc muốn khóc cho thoả lòng
Nhưng con trai thì không có quyền được khóc!




Sao con trai không có quyền được khóc?


Sao con trai không có quyền được khóc?
Trẻ sinh ra cất tiếng khóc chào đời.
Dù là trai hay gái cũng thế thôi,
Mới lọt lòng là cất ngay tiếng khóc.

Sao con trai không có quyền được khóc?
Nước mắt kia vốn chẳng của mình "nàng".
Có nước mắt sao không rơi nước mắt?
Chuyện lạ đời, sao trái với tự nhiên?

Sao con trai không có quyền được khóc?
Một người cha nhìn ngắm đứa con thơ,
Ôi, bé bỏng trong đôi tay rộng mở!
Khóc lúc này là hạnh phúc, niềm vui.
 

Sao con trai không có quyền được khóc?
Một người con phải xa mãi mẹ yêu,
Con thương mẹ nên con rơi nước mắt.
Là tình yêu, khóc chẳng đáng giấu vào.

Sao con trai không có quyền được khóc?
Vì trái tim kia sắt đá, lạnh câm?
Không, trái tim luôn ấm dòng máu nồng
Hãy cứ khóc vì những điều đáng khóc!




con trai khóc trông thật buồn cười, nhưng con trai mà không khóc trông thật buồn lòng...


(lục lọi trên internet -- xin lỗi tác giả vì tôi không nhớ chính xác tên-- và thêm tý hình ảnh)

Repost: Cỏ Phúc Thọ - Adonis







Repost: Nghệ Tây - Crocus








Monday, May 25, 2009

Peaceful


Mặc dù cho giờ đây anh đang phải 1 mình, mặc dù cho giờ đây mắt anh đang díu lại...
Mặc dù cho phải kéo dài thêm thời gian, mặc dù cho công việc của anh đang dần nhiều lên...
Mặc dù cho mỗi ngày đều trông đợi, mặc dù cho bao nhiêu người muốn đến...
Mặc dù cho....Mặc cho bao nhiêu cái mặc cho đi nữa...

Nhưng anh đã nói chuyện cùng em, đêm nay với anh sẽ là đêm an bình...Mộng lành đang đến...


Repost: Cỏ Mai Hoa - Parnassia






Repost: Sao Nhái - Cánh Chuồn - Cosmos








Repost: Lan Hạc - Thủy Lan - Lan Kiến Cò - Habenaria

Habenaria_radiata.jpg image by NGOBAP




Đây là 1 số anh chị em của nó ^.^





Repost: Liễu Ngư - Linaria