Tuesday, January 13, 2009

Sám hối...

Đêm qua, con ngủ trong cơn mộng mị… Những cảm xúc hỗn độn đan xen cuốn vào trong giấc mơ, liên kết lại thành chuỗi những mẫu chuyện ngắn kỳ quái, chẳng đâu ra đâu. Giật mình tỉnh giấc ra thấy mình vẫn còn nằm ở nhà mà thở cái phào…
Chợt nghĩ mình cần sám hối.
Mấy hôm rồi để cho cảm xúc nó bay bay bổng bổng. Đúng là cái bản ngã nó lấn át. Cũng may là mình bị khống chế bởi 1 số nguyên nhân, chứ nếu mình mà perfect như người ta, chắc là mình “hư hỏng” lắm… Cái cuồng nhiệt nó cuồn cuộn trong lòng, trong máu rồi. Như một ngọn núi lửa chực chờ phun trào, may là có mặt đất kìm nén lại. Nếu không có mặt đất thì sao ? Mà có mặt đất thì sao ? Liệu có kìm giữ nổi ngọn núi lửa phun trào… Nghĩ lại, thấy mình cũng tệ… Cứ thế này hoài chắc có hôm nào lại “đi hoang” mất… Dừng lại đi em hỡi…
Gió dịu dàng nhưng bão tố theo sau,
Sóng mơn man sóng lại có cuộn trào,
Tay mềm em cũng chất đầy ma lực,
Chỉ chực chờ bóp nát trái tim ai…
*
Bàn chân hoang gãy rắc cành cây nhỏ,
Mỗi bước dài là xào xạc dưới chân thon.
Đâu có biết dưới làn mùn mỏng mảnh
Là kim nhọn lăm le gót sen hồng…
*
Dừng một bước để lòng mình sám hối,
Tay cần tay để níu lấy tâm hồn,
Xoa dịu nỗi xôn xao đầy cám dỗ.
Sám hối đi em, thôi đã quá đủ rồi !!!
(kata)

No comments:

Post a Comment