Wednesday, June 11, 2014

Ngày 11/06/2014


Những nỗi nhớ cồn cào vào mỗi sáng đi giao sữa dê, và những da diết đén rơi nước mắt mỗi đêm lạnh lẽo 1 mình trong phòng.

Món quà cuối của sự ra đi vần đang lan tỏa trong từng tế bào thần kinh, gây xao xuyến và nhức nhối trong từng tiếng thỏ dài...

Bao lần tự kỷ ám thị, bao lần tự nhắc mình phải cứng rắn, mạnh mẽ như người ta. Nhưng có vẻ không tự mình làm được!

Cảm tưởng có khi phát điên, nhưng cần 1 cái tát mạnh vào mặt, đâm thẳng vào tim để lấn át nỗi đau này !

Thôi. ráng mà đi !!!

No comments:

Post a Comment