Người đàn bà đứng tuổi hỏi đàn bà trẻ:- Em đã ngủ với chồng chị chưa?Đàn
bà trẻ sa sầm nét mặt, đôi mắt ghì chặt vào đáy ly sóng sánh ánh cam.
Vài phút lặng lẽ trôi qua, đàn bà trẻ phát ra thứ âm thanh nghèn nghẹn
mà nội dung chẳng liên quan gì đến câu hỏi:- Anh ấy nói với em, chị không chăm lo và không thể chia sẻ cùng anh ấy….Đàn
bà đứng tuổi tiếp nhận bằng nét mặt thản nhiên. Giống như cô đã quen
với tiếng báo thức lúc 6h30 mỗi ngày, để tất bật chuẩn bị bữa sáng cho
chồng, đánh hộ anh đôi giày để anh có thể an tâm rời khỏi nhà đi làm.
Đàn bà đứng tuổi chậm rãi tuông từng lời:- Đây không phải là lần
đầu tiên chị nghe câu nói ấy từ cửa miệng một phụ nữ trẻ. Có điều chị
tự hỏi: “Tại sao trong cuộc đời, hầu hết đàn bà chỉ cần duy nhất một
người đàn ông hiểu mình, chăm lo cho mình. Trong khi đa số đàn ông lại
cần nhiều người đàn bà hiểu mình, chăm lo cho mình đến thế?”.Đàn bà trẻ cúi xuống, nước mắt khi không mà chảy. Tiếng đàn bà đứng tuổi vẫn vang lên đều đặn:-
Trong mối quan hệ lằng nhằng này, chúng ta chỉ có hai cách giải thích.
Hoặc là cả ba cùng có lỗi, hoặc là không ai có lỗi, lỗi tại “Nhan sắc”
mà ra… Thôi, chị về đây, còn phải đi đón cháu. Em từ từ suy nghĩ và chọn
cho mình một kết cục mà em muốn. Chỉ có điều “Nhan sắc” là thứ phù du
nhất cuộc đời này em ạ…!Đàn bà đứng tuổi đi rồi, để lại trong
gió ánh mắt đen láy và mùi hương thoang thoảng. Đàn bà trẻ nhìn theo
dáng dấp ấy và thầm nghĩ: “Chị ta từng được gọi là nhan sắc…”. Chuông
điện thoại reo vang, đàn bà trẻ giật mình. Đầu dây bên kia, tiếng người
đàn ông – như đa số đàn ông khác – cần nhiều đàn bà trong cuộc đời, nói
hối hả: “Em à, cẩn thận nhé. Mụ nhà anh phát hiện ra em rồi. Mụ để cả
xấp hình chụp chúng ta đi vào nhà nghỉ, rồi cả c nhà nơi em đang trọ
học. Tạm thời đừng liên lạc nhiều nhé. Anh sẽ tranh thủ giải quyết để
gặp em sớm…”.Đàn bà trẻ không đáp trả. Tiếng tít tít vang lên
vồn vã và bất ngờ. Bất ngờ như cơn mưa ngoài khuôn quán kia. Lúc này cô
mới nhận ra sự tinh xảo của đàn bà đứng tuổi khi chọn quán cà phê cô và
người đàn ông ấy thường hò hẹn làm nơi gặp nhau hôm nay. Đàn bà trẻ nhìn
ảnh mình trong tấm gương phản chiếu loang loáng màn nước, nghĩ mãi đến
điều đàn bà đứng tuổi gửi lại trước khi đi: “Nhan sắc…”Đàn bà
đứng tuổi để toàn bộ tập ảnh giấy tờ liên quan đến người tình mới nhất
của chồng lên bàn làm việc cho anh rồi lẳng lặng trở về phòng. Nhìn lại
mình trong gương, đàn bà đứng tuổi biết mình đã sai khi chiều qua đổ lỗi
mọi điều cho “Nhan sắc”. Đàn bà nhớ lại lời một người đàn bà lớn tuổi
hơn: “Đàn ông nào vốn mang tính trg hoa thì hoạ may khi chết đi mới bỏ
được. Chấp nhận lấy anh ta là chấp nhận cảnh chồng chung cả đời…” . Đàn
bà đứng tuổi thở dài, tắt đèn trong tiếng nhạc da diết buồn “Bàn tay làm
sao níu, một thời vừa đi qua…”Đàn ông trở về sau cơn mưa giông
bất ngờ. Phong bì hình ảnh vợ để trên bàn đêm qua vẫn còn làm anh chới
với. Hai lần trước vợ chỉ nói: “Anh dừng lại đi, đừng để em biết quá
nhiều…”. Đàn ông ngoan ngoãn nghe theo vì thiết nghĩ: “Còn nhiều thời
gian khác mà!”. Lần này, đàn bà làm điều gay cấn hơn. Đàn ông nằm vật
nơi phòng khách, chẳng dám vào phòng ngủ. Anh sợ những câu chất vấn
không lối thoát dành cho mình, sợ mình trở thành thằng hèn như kẻ trộm
bị bắt gặp. Đàn ông ngủ quên lúc nào không hay. Đàn ông muôn đời là thế.
Họ không như đàn bà, điển hình là đàn bà trong phòng ngủ kia, ngổn
ngang cả đêm không chợp mắt.6h30, đàn bà choàng dậy như một loại
phản xạ vô điều kiện. Nhưng rồi nghĩ lại, đàn bà cho phép mình lao vào
phòng tắm chà rửa bản thân sạch sẽ, bóng loáng trước khi lao vào bếp.
Đàn bà cho phép mình thoa chút phấn son trước khi đánh giày cho chồng.
Và gọi chồng dậy với ánh mắt vô tư như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đàn
ông hớn hở như thoát được nạn, thay đồ, sáng, và huýt sáo rời khỏi nhà
đi làm, không quên hôn vợ.Đến cơ quan, đàn ông hí hửng rút điện
thoại định gọi cho đàn bà trẻ, bất ngờ đọc được tin nhắn gửi sẵn từ đêm
qua: “Em tha thứ cho anh, chúng ta tha thứ cho nhau. Em cố gắng và em
biết anh cũng sẽ cố gắng. Chỉ có điều: Nhất quá tam. Chúng ta cùng ghi
nhớ điều đó. Em yêu anh!”Đàn ông run tay vì biết đàn bà đứng
tuổi không nói đùa. Đàn ông đang nghĩ, liệu những nhan sắc đang phới
phới ngoài kia, rồi có mang đến cho anh những điều anh đang sở hữu? Liệu
khi những nhan sắc ấy tàn phai, anh còn lại gì?
Đàn
ông bóp trán, buông điện thoại. Ngồi thừ một lúc, anh mở email làm
việc. Tên đàn bà trẻ đứng đầu trong inbox với lá thư “Nhan sắc”. Đàn ông
hồi hộp mở ra. Đàn bà trẻ viết:“Em và nhan sắc cũ của anh đã
gặp nhau cách đây vài ngày. Chị ấy không còn mới như em. Nhưng chị ấy có
thứ nhan sắc khác. Tuỳ vào sự lựa chọn của anh. Em mong tin anh!”.Đàn
ông nghe tim đập liên hồi. Ngã vật ra ghế, nốc cạn ly cà phê. Ly cà phê
có thể đã làm đàn ông tỉnh táo hơn hoặc đã làm anh ta say. Đàn ông đem
mọi thứ lên bàn cân, như vốn phải thế trong đầu óc một gã kinh doanh
thành đạt. Đàn ông khôn ngoan, bản lĩnh nhìn thấy rõ ràng ngày hôm qua
có sức mạnh lớn lao thế nào trong việc tạo ra hôm nay. Đàn ông cũng
không còn đủ trẻ để liều lĩnh đem chưa – đến – nửa – cuộc – đời còn lại
ra cá cược.Đàn ông im lặng rời khỏi inbox. Chiều hôm ấy, đàn ông
về sớm, đón con cùng vợ dưới cơn mưa tầm tã. Đàn bà đứng tuổi không
quên chiếc kh tay trong ví, lau vội nước mưa trên mặt, trên tóc chồng.
Đàn ông nhìn vợ, nhớ lời đàn bà trẻ trong lá thư rồi nghĩ: “Đàn bà đứng
tuổi của mình có một thứ nhan sắc mà không phải bất kì nhan sắc nào cũng
có được…”Vấn đề là, suy nghĩ ấy rồi sẽ tồn tại trong cuộc đời
còn lại của đàn ông được bao lâu? Khi hàng ngày đàn ông vẫn phải tiếp
xúc và nhìn thấy hàng nghìn nhan sắc mới đang hừng hực ngoài kia?…
Đăng trong: Cuộc sống
Khuyến cáo : truyện này khá dài nhưng càng đọc các bạn sẽ muốn biết kết thúc của nó ...- Làm bồ của anh nhé !- Làm bồ ?- Anh không đùa đâu, anh nói thật đấy.- Ơ kìa, em có đùa đâu, em nói thật mà, ừ thì làm bồ. Thế làm bồ là như thế nào ạ ?- Làm tất cả những gì như em làm với người yêu, nhưng chỉ là bồ, không phải người yêu, thế thôi.- Anh nói thật đấy à.- Ừ anh nói thật.- Tại sao ? Anh có người yêu rồi, em cũng thế, sao anh còn cần bồ làm gì ?- Vì anh thích em.-
Thích em, nhưng … À anh này, anh vừa phải thôi, anh đừng đưa em vào
tròng, đừng nghĩ em trẻ con mà trêu em nhá. Em không bị anh lừa đâu.-
Anh không đùa, anh nói thật. Anh thích em, anh thoải mái khi ở bên cạnh
em, cách nói chuyện của em khiến anh vui. Anh muốn gần em hơn. Anh có
thể nói hết với em mọi thứ không dè dặt, không che đậy, ở bên em anh
thật hơn, không phải chỉn chu như ở bên cạnh người yêu anh.- À,
em hiểu rồi. Làm bồ như một người bạn để chia sẻ chứ gì ạ. Em sẵn sàng.
Em quý anh lắm, em cũng thấy rất thoải mái khi nói chuyện với anh.- Còn nữa, làm bồ … sẽ giống như ở bên cạnh người yêu. Được ôm em, được hôn em …- Vớ vẩn, không được. Sao anh lạ thế. Anh nói chuyện em chẳng hiểu gì cả. Nửa đùa nửa thật. Em chẳng thích thế này đâu.-
Anh thích em, thích được chăm sóc em như người yêu em, được em nũng
nịu, được vỗ về em mỗi lúc em buồn. Được chạm khẽ vào tay em, và hơn thế
nữa …- Thôi anh đừng nói nữa, coi như em chưa nói chuyện với anh hôm nay. Anh suy nghĩ lại đi. Em bắt đầu ghét anh rồi đấy. Chào anh.Trang đập mạnh chiếc điện thoại xuống mặt bàn, giận dữ và bối rối, cô chẳng hiểu sao hôm nay Tùng lại nói những điều như thế.**********Hai
tháng quen nhau, một thời gian chưa lâu nhưng đối với Trang, Tùng như
một người anh lớn, rất đỗi thân thiết và tâm lý. Chu đáo trong từng cử
chỉ, biết quan tâm và lắng nghe cô hơn một người bạn, sẵn sàng đưa cô đi
chơi hay gọi điện cho cô những lúc cô buồn. Tất cả đều khiến Trang tin
tưởng và quý mến anh. Còn đối với Tùng thì khác, ngay từ lần đầu tiên
gặp Trang, ánh mắt trong veo, đôi môi đỏ mọng và cách nói chuyện thông
minh của cô đã thực sự hấp dẫn anh, Trang như một ẩn số bắt buộc Tùng
phải đi khám phá. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở sự quý mến và niềm đam mê
vì cả Tùng và Trang đều đã có người yêu. Mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản
hơn nếu Tùng không thích Trang đến như vậy.- Alo- Em đây, Trang đây.- Uh ! Anh biết mà, sao vậy em, hết giận anh rồi hả, giận lâu dữ vậy trời. Coi như anh chưa nói gì nhé.- Vâng- Anh vui vì em gọi điện lại cho anh đấy cô bé ạ. Dạo này em sao rồi ?- Em vẫn bình thường anh ạ.- …- Uh, em có chuyện gì hả, giọng em buồn quá.- Không … có gì đâu anh, em chỉ muốn gọi cho anh thôi … Thế thôi anh nhé, em chào anh.Tít tít …Ngơ
ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra Tùng vội vàng bấm số gọi lại cho
Trang, chắc chắn cô bé có chuyện rồi, lạ lắm, mọi ngày cứ líu lo sao hôm
nay lại ít nói thế.- Trang hả em, em có chuyện buồn đúng không ? Kể cho anh nghe đi ? Sao lại giấu anh thế ?- … Anh ơi … - Giọng Trang run lên, những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra.- Ừ anh đây, anh vẫn nghe em nói đây.- Không có gì đâu anh ạ ... em với anh Nguyên, chia tay rồi.- Sao lại thế ? Anh không hiểu.- Anh ấy phản bội em, anh ý có người yêu khác rồi anh ạ.- Có chắc không em ? Em nói chuyện với Nguyên chưa ? Phải bình tĩnh em ạ, em nên tin người yêu em.- Anh ý bảo người ấy chỉ là bạn, là bạn mà có thể ôm, có thể hôn được hả anh ?Trang
hét lên, những cảm xúc bấy lâu cô kìm nén vỡ òa, cô không muốn tin vào
những gì mình chứng kiến nhưng tất cả là sự thật. Cô bị người yêu phản
bội. Người mà ai cũng cho rằng anh ý hiền lành và trung thực dối lừa cô.
Cô đau đớn và uất hận, cô căm thù con người lấy đi niềm tin vào tình
yêu của cô. Cô muốn trả thù.**********Lặng đi một hồi lâu để
lắng nghe tiếng khóc của Trang, Tùng cảm thấy một nỗi buồn tê tái. Anh
thương Trang, anh muốn ở bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.- Em nín đi, đừng khóc cho một người không đáng như thế nữa.- …- Vâng, em nín ... Từ ngày mai … anh làm bồ của em nhé.-
Bồ ư, anh bảo anh đùa mà, quên chuyện ấy đi, anh coi em như em gái, bất
cứ lúc nào em cần, anh sẽ ở bên em. Đừng nhắc đến chuyện hôm trước nữa
em nhé. Anh đùa thôi mà.- Nhưng em không đùa, em nói thật. Em cần. Em không muốn cô đơn.- Thì anh vẫn ở bên cạnh em mà, anh sẽ lấp đi khoảng trống của em, được chưa cô bé.-
Không, thế chưa đủ, em muốn được đi chơi với anh như một người yêu.
Được chăm sóc cho anh như với người yêu em. Được ôm và hôn anh khi nào
em muốn.- Em … em lấy anh ra để trả thù Nguyên hả ?- Không … - Trang ngập ngừng.- Đừng suy nghĩ như thế nữa em nhé, em ngủ đi. Mai anh sẽ qua đưa em đi chơi. Đừng khóc nữa, anh sẽ ở bên em. Em gái bé nhỏ ạ.- Vâng, anh ngủ ngon.Lần
này, Tùng là người dập máy trước. Anh hiểu cảm giác của Trang, anh biết
cô nói như vậy để trả thù Nguyên, anh hơi chạnh lòng, nhưng thực sự anh
thấy vui và đến chính bản thân anh cũng không thể lý giải được điều
này.7 giờ tối hôm sau.- Em muốn đi đâu ?- Đi xem phim được không ạ ?- Ừ được.- Anh có sợ chị Linh nhìn thấy anh với em đi cùng nhau không ?- Sợ gì hả em, Linh hiểu mà, anh cũng kể với Linh về em. Linh bảo quý em lắm đấy.-Thật vậy ạ ?- Ừ, thật.Vừa đến cửa rạp chiếu phim, Trang đã nhảy phắt xuống xe, cô đưa tay chỉ chỉ vào hầm để xe.- Anh gửi xe đi em đứng đây chờ anh nhé.- Ừ, chờ anh nhé.Đôi
má lúm đồng tiền của Trang làm cô bé trở nên rất đáng yêu, mới hôm qua
còn khóc thế mà hôm nay Trang như một con người khác hẳn. Cô vẫn lí lắc
như mọi ngày. “Chắc cô bé không muốn thể hiện là mình buồn rồi về nhà
lại khóc một mình cho mà xem”, Tùng nghĩ thầm trong bụng như thế. Đây là
lần đầu tiên cô và anh đi xem phim, mọi lần hai người chỉ toàn đi ăn
rồi đi uống café, đến những nơi để có thể nói chuyện được, vì Trang sợ
mọi người hiểu nhầm.- Anh ơi, xem phim này nhé.- Phim ma hả em, có sợ ma không mà dám xem.- Hì, em có sợ, nhưng có anh đi cùng, em ứ sợ.- Ừ, hôm nay cô thích gì tôi cũng chiều hết.- Thế mua vé xong, anh mua bắp rang bơ với cả pepsi cho em nha.- Dạ vâng ạ. - Tùng kéo dài giọng ra khiến cả hai người cùng bật cười.Anh
cảm thấy vui vui, lâu quá rồi anh chưa được đi xem phim, cả anh và Linh
đều bù đầu với công việc, Linh cũng chẳng thích đi xem phim, cô cho
rằng mình hết tuổi ấy rồi. Cô và anh thường đến nhà nhau, ăn tối và làm
những việc chỉ người lớn mới hiểu. Vậy là quá đủ cho một buổi đi chơi.**********Hai
tiếng ngồi trong rạp trôi qua thật nhanh, một bộ phim chẳng có gì thú
vị, tình tiết nhạt nhẽo, phim ma mà ma hiện rõ mồn một nhưng đôi bàn tay
nhỏ bé của Trang đang siết mạnh lấy anh, cô bé có vẻ rất sợ hãi, mỗi
lần Trang hét lên lại khiến anh bật cười. Thật ngộ nghĩnh, anh cảm giác
trái tim mình đang loạn nhịp.- Anh về nhé, em cám ơn, hôm nay em rất vui.- Sao lại cám ơn, em không coi anh là bạn à. Hôm nay anh mời em đi rồi, hôm sau em phải mời anh đi chơi đấy nhé.- Dạ, rõ ạ.Tùng
phóng xe đi về, mùi hoa sữa phảng phất trong không gian, anh thấy yêu
đời lạ, Trang như một luồng gió mới thổi mát tâm hồn anh, một cảm giác
mà lâu rồi anh chưa thấy có. Đang miên man trong cảm xúc lâng lâng bất
ngờ chuông điện thoại reo, là Linh gọi.- Alo, anh đây.- Anh đang trên đường à, anh vừa đi đâu về thế ?- À, hôm nay phòng anh liên hoan, mọi người rủ nhau đi nhậu nhẹt em ạ ! Sao thế tình yêu của anh ?-
À không, chắc là nhầm anh ạ, cái Nga bạn em nó bảo nhìn thấy anh đi với
cô bé nào đó vào rạp chiếu phim. Nhưng em nghĩ nó nhầm vì anh có bao
giờ đi xem phim đâu.- Ui, thế à, lạ nhỉ. Chắc nó nhầm thôi em ạ. - Tùng giật bắn người, một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng.- Vâng thế thôi anh ạ, anh về nhanh đi anh nhé. Em ngủ đây, yêu anh nhiều.- Ừ hôn em.Linh
vừa dập máy mồ hôi ứa ra ướt đẫm áo của Tùng, anh chưa bao giờ kể với
Linh về Trang như những gì anh nói. Làm sao có thể chấp nhận chuyện
người yêu đưa một cô gái khác đi xem phim được chứ, nhưng làm sao Tùng
có thể nói cho Trang là anh đang phải lén lút đưa cô đi chơi. Điều kiện
không cho phép, nhưng anh cho rằng mình chẳng làm gì sai cả, chỉ là nên
cẩn thận hơn cho các lần sau thôi.Đã một tuần kể từ ngày đi xem
phim, Tùng chưa gặp lại Trang, hai người vẫn gọi điện thoại và nhắn tin
cho nhau như thường lệ. Nhưng Tùng bắt đầu cảm thấy một nỗi nhớ đang lớn
dần lên, nỗi nhớ không mang tên tình yêu. Hôm nay Trang gọi điện và mời
anh đi chơi, lần này không đi xem phim chỉ đơn thuần đi uống café, cô
bé có vẻ gầy hơn, đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn sâu lắm. Anh muốn hỏi
nhưng sợ sẽ khiến Trang buồn hơn nên lại thôi. Buổi nói chuyện không
nhiều tiếng cười, chỉ là những khoảng lặng, anh để yên cho cô thả sức mà
suy nghĩ cùng tách café được khuấy liên tục.**********- Làm bồ thì có thể yêu được không hả anh ?- Không em ạ, bồ là bồ, còn người yêu là người yêu.- Sao lại thế ạ ? Anh chắc mình sẽ không yêu bồ chứ, có ai nói trước được gì đâu ?- Anh hiểu anh mà, anh biết phân biệt rõ ràng giữa thích và yêu, giữa người yêu và bồ em ạ.- Uh, anh tự tin nhỉ.- Anh chỉ nói thế thôi, còn em là em, em không phải là bồ của anh nghe chưa?- Em có nói gì đâu, ta về thôi anh.Trang
đứng dậy, cái thân hình nhỏ bé ấy thể hiện rõ cô đang mệt mỏi lắm,
nhưng cô vẫn cười thật tươi với Tùng mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh đang
nhìn cô.- Anh đội mũ bảo hiểm cho em đi.- Hả, anh chưa đội mũ cho ai bao giờ đâu đấy, kể cả chị Linh.- Thì anh đội cho em, có gì khó đâu mà.- Ừ.Vừa
cúi xuống để gài dây mũ, Trang bất chợt thơm nhẹ vào má Tùng và nói
khẽ: “ Em thích anh, thật đấy. Từ mai em sẽ làm bồ anh.” Câu nói và cái
thơm bất ngờ khiến Tùng bất động. Anh đứng lặng im mất mấy giây, hạnh
phúc xen lẫn bối rối. Anh giống đứa trẻ mới lần đầu biết rung động, tim
anh như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Anh muốn nói không, muốn từ chối
lời đề nghị của Trang, nhưng chính sự tham lam của người đàn ông ngăn
anh lại. Anh thích sự mới mẻ Trang mang đến. Anh gật đầu đồng ý. Kể từ
giây phút ấy họ là tình nhân.**********23 giờ 15Tin nhắn của TrangEm nhớ anhAnh cũng thế.23 giờ 30Em nhớ anhAnh biết rồi mà, anh nhớ Trang lắm.Em thích anh.Tùng tủm tỉm cười, càng ngày anh càng cảm thấy thích thú với sự ngộ nghĩnh đáng yêu của Trang.Anh thích em nhiều lắm, em ngủ đi nhé. Hôn em.Ai cho anh hôn mà anh hôn. Thơm gió thôi. Xì. Em ngủ đây. Mai gặp lại anh nhé.Khoan đã, sao lại mai hả em ?Mai rồi anh biết, anh ngủ đi.11 giờ 30 trưa ngày hôm sau.Anh xuống dưới cổng cơ quan đi, em đang ở đấy.- Sao em lại đến cơ quan anh ?- Anh xuống đi rồi biết.Tùng
vội vàng chạy xuống, anh không hiểu Trang đến cơ quan anh làm gì, mọi
người ai cũng biết Linh là người yêu anh, anh sợ ai đấy nhìn thấy Trang
rồi lại nói cho Linh. Anh thấy lo lắng thực sự.- Sao mà anh phải vội vàng thế kia, em có bỏ đi khi anh xuống đâu.- Vì anh không muốn em chờ lâu. Vừa nói Tùng vừa lấy tay lau những giọt mồ hôi đang rơi lả tả xuống mặt.- Em nấu ăn trưa cho anh, anh ăn đi. Em về đây. Em bịt mặt thế này sẽ không ai nhận ra em đâu, anh đừng lo.- Ừ, anh cám ơn, em về cẩn thận nhé.Anh
đứng nhìn theo bóng chiếc xe của Trang cho đến khi cô đi khuất, hộp cơm
Trang làm cho anh thật ngon, Tùng cảm động lắm. Chưa bao giờ Linh làm
như vậy với anh. Cầm hộp cơm trên tay anh thầm cám ơn Trang, anh thấy
mình là một người may mắn.Hôm sau nữa.- Lạnh anh nhỉ.- Ừ. Lạnh. Em ôm anh đi cho đỡ lạnh- Không.- Thế để anh ôm em nhé.- Vâng.Tùng
kéo tay Trang vòng lên để ôm lấy anh. Đôi bàn tay nhỏ bé của Trang và
anh đan xen vào nhau. Khoảng cách giữa cô và anh bây giờ gần như không
còn nữa. Chỉ còn thiếu một nụ hôn nữa thôi. Anh sẽ chính thức đạt được
những gì anh mong muốn.- Anh hôn em nhé.- Sao anh hỏi kì thế, không, em không cho.- Tại sao ?- Vì chưa lãng mạn. Vì nhanh quá. Em muốn tất cả diễn ra từ từ.- Ừ thế thôi, anh thơm em vậy nhé.- Uh.Thơm
nhẹ lên đôi má phúng phính của Trang, Tùng cảm thấy mình thay đổi khá
nhiều. Không còn cứng nhắc và khô khan như những gì anh biết về mình,
những hành động cử chỉ anh chưa từng có trước đây, những thứ anh cho là
lố lăng ngớ ngẩn, bây giờ anh làm rất thích thú nữa.Hình ảnh
Trang lấn chiếm dần trong tâm trí của anh. Lúc nào anh cũng muốn ở bên
cạnh cô, đi cùng cô. Không còn cảm giác tò mò muốn hôn lên đôi môi cô,
anh muốn mọi thứ diễn ra thật chậm.**********Những ngày tiếp
theo, Tùng như quên đi mình có người yêu, anh tràn ngập trong những cử
chỉ ngọt ngào dễ thương của Trang. Những tin nhắn ngộ nghĩnh, những hành
động bất ngờ khiến trái tim của chàng trai 30 tuổi loạn nhịp. Không
thừa nhận mình đang dần dần yêu Trang, anh vẫn nghĩ mình là một người
biết phân định rõ ràng giữa cảm giác thích và yêu, nhưng những đêm trằn
trọc vì nhớ cô khiến anh không thể lí giải nổi. Anh ghen với những ánh
mắt khác nhìn Trang, giận dỗi khi cô có những tin nhắn tán tỉnh của
những chàng trai khác, nhưng anh không có quyền, anh cố làm như không
quan tâm. Trang không là người yêu, cô ấy chỉ là bồ, là người tình của
anh mà thôi.- Mưa quá để anh lấy áo mưa ra nhé.-Không, trú mưa đi anh.- Muộn rồi mà, em lạnh không ? Có sợ về muộn không ?- Trú một tí thôi, không tạnh thì em với anh đi về. Em muốn đứng trú mưa với anh. Lạnh thì em ôm anh.- Ừ. Dừng ở đây nhé.Tùng
vội vã táp xe vào một mái hiên bên đường. Những cơn giông mùa hạ bao
giờ cũng dữ dội. Ôm Trang vào lòng, anh muốn che chắn cho những hạt mưa
không làm cho cô thêm lạnh. Từ từ Trang nhướn người lên, chạm khẽ vào
môi anh. Nụ hôn đầu tiên của hai người. Dưới những hạt mưa nặng trĩu hai
người hôn nhau say đắm, một cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong Tùng.
Anh nhận ra anh không chỉ thích Trang như anh nghĩ, đó là tình yêu. Anh
rung động, anh run, những cảm xúc chỉ tình yêu đích thực mới mang đến
cho anh. Anh nhớ mùi hương của Trang đến nồng nàn. Anh muốn Trang là
người yêu anh thực sự.- Anh và em chia tay thôi !- Tại ... tại … sao lại thế ?Chiếc
cốc thủy tinh rơi xuống sàn vỡ toang. Linh ngước lên nhìn Tùng, nước
mắt cứ thế chảy ra giàn giụa. Cô biết thời gian gần đây Tùng thay đổi,
không còn được quan tâm vỗ về cô như ngày xưa, nhưng cô không bao giờ có
thể tưởng tượng anh nói ra lời chia tay. Bốn năm yêu nhau, bao nhiêu
khó khăn trắc trở cô cùng anh vượt qua. Tin tưởng anh tuyệt đối, họ dự
định cuối năm nay kết thúc bằng một đám cưới. Ai cũng khen tình yêu của
họ đẹp. Vậy tại sao anh nói như vậy chứ ?- Anh không tốt, anh không xứng đáng với em … Anh xin lỗi, em không có lỗi gì cả. Là do anh, anh sai.- Tại sao ? - Linh hét lên, cô như điên lên sau câu nói của Tùng, cô chạy thẳng ra trước mặt anh.-
Bốn năm yêu nhau, anh nói một câu anh sai là có thể chia tay được ư ?
Tấ cả những kỉ niệm chúng ta có với nhau anh nói một câu anh sai là rũ
bỏ được hết sao ?- Anh ơi, anh đừng như thế này, em sợ lắm, anh
đang đùa em đúng không ? Anh đừng đùa thế nữa. - Linh ôm chầm lấy Tùng,
toàn thân cô run lên bần bật, tiếng nấc ngày một to hơn.- Em
bình tĩnh lại đi ... - Giọng nói của Tùng run lên, những giọt nước mắt
cũng đang lăn dài trên má anh. Anh cầm tay Linh đẩy cô ra.- Em đừng khóc, em không có lỗi, là do anh. Anh xin lỗi em. Em khóc thế này, anh thương em lắm …Đến
đây, dường như cảm xúc dằn vặt tội lỗi khiến Tùng không còn kìm chế nổi
nữa. Anh bật khóc, hai con người từng yêu nhau, từng hạnh phúc giờ đây
đứng trước mặt nhau khóc. Khóc cho một cuộc chia ly. Chia ly hoàn toàn.-
Anh có người yêu khác rồi đúng không ? - Linh cúi mặt xuống, bước lùi
ra khỏi vòng tay của anh, gióng nói của cô bỗng nhiên đanh lại.- Anh …Chưa bao giờ Tùng thấy Linh giận dữ như vậy. Cô đẩy mạnh anh ngã xuống sàn.- Anh đúng là không xứng đáng có được tình yêu của tôi. Đồ đểu.Linh
chạy nhanh ra khỏi cửa, bóng của người con gái đoan trang nết na ấy cứ
ngày một khuất dần. Bỏ lại sau lưng một người đàn ông ôm mặt khóc, khóc
ân hận cho tội lỗi mình gây ra. Khóc để chấp nhận từ nay sẽ mất hoàn
toàn người con gái từng là của mình. Anh đau.**********Trang, anh yêu em.- Yêu em ? Anh chỉ được nói thích em thôi. Anh có người yêu anh, em chỉ làm bồ của anh thôi.- Không, anh chia tay chị Linh rồi. Anh muốn làm người yêu em thực sự. Muốn em là của anh. Anh yêu em mất rồi.Yêu nhiều lắm.- Yêu ?Trang
mỉm cười một nụ cười nửa miệng, cô nhìn anh, một ánh nhìn tinh quái.
Chưa bao giờ cô nhìn anh như vậy, ánh mắt sắc lém, quái dị, anh thấy sợ
anh mắt ấy.- Anh biết không ? Em từng hi vọng anh không giống
như những người con trai khác, em vui nhiều lắm khi ở bên anh, ấm áp
nhiều lắm khi được anh chăm sóc. Nhưng anh cũng như Nguyên, cũng sẵn
sàng rũ bỏ 4 năm tình yêu của anh để chạy theo một người con gái khác.
Người tạo cho anh cảm giác mới mẻ.- Đấy là ngày xưa thôi, ngày xưa anh ham hố, anh không tốt. Nhưng anh yêu em là thật.- Anh đừng nói thế, đến khi anh gặp một người khác, người làm anh mới mẻ hơn em, em cũng như chị Linh thôi.- Em không tin anh sao ?- Tin ư ? Em không tin anh. Tin sao được chứ khi anh có thể lừa dối người anh yêu trong suốt một thời gian dài.- Cho anh một cơ hội, anh sẽ làm em tin anh.-
Không anh ạ, chưa bao giờ em nghĩ rằng mình yêu anh. Đã làm bồ không có
chỗ cho tình yêu. Chúng mình chấm dứt chuyện này ở đây thôi. Từ mai, em
không cần bồ nữa. Em đủ tự tin để bước tiếp rồi. Em sẽ lại yêu và chắc
chắn không bao giờ em làm bồ của người khác nữa đâu anh. Chúc anh hạnh
phúc.Trang quay lưng bước đi, Tùng ngã khụy xuống đất. Tê tái và
cô đơn bao trùm lên anh và cả không gian. Giờ đây chỉ còn lại một mình
Tùng đứng trên con đường rộng thênh thang.Anh từng nghĩ mình là một người may mắn, anh có tất cả người yêu và người tình, nhưng bây giờ anh là kẻ trắng tay.Mất tất cả.Hãy
trân trọng tình yêu mà mình đang có, vì khi mất đi rồi bạn sẽ không tìm
lại được hoặc nếu có thì nó cũng không còn nguyên vẹn như xưa nữa !!!
(sưu tầm)
Mỗi
buổi sáng thức dậy, có ai ngờ, điều kinh hãi nhất, ám ảnh nhất đối với
em lại là một bát mì tôm. Chẳng ai bắt em phải ăn nó. Em có thể nhịn, em
có thể chỉ uống một ly nước lọc rồi bỏ qua khâu tập thể dục và xuống bể
nước với bàn chân nhón khẽ để đỡ tiêu hao năng lượng. Nhưng, cuối cùng,
thì em, vẫn phải ăn mì. Vì em không có tiền để ăn món ăn khác. Và vì em gầy quá.
Hồi mới nhập trường, em còn có thể được gọi là mảnh mai, còn có thể
vênh mặt mà kiêu hãnh khi đi qua hoặc đứng cạnh những cô nàng béo tốt mà
cánh sinh viên nam vẫn gọi họ là xe lu ấy. Nhưng bây giờ thay vì mảnh
mai, em trở thành cây sậy, bộ xương khô…hay gì gì đó. Em đọc được sự xót
xa trong đôi mắt những người đối diện mình. Thủa ban đầu em cực kỳ hãi
sợ, nhưng về sau em cũng chai đi. Có ai hiểu, chỉ một mình Hân - đứa bạn
cùng phòng hiểu và có thể còn một nhân vật nữa… Những sợi
mì dài loằng ngoằng, xoăn tít , váng mỡ nổi lềnh bềnh những cọng hành
khô. Ti vi quảng cáo rầm trời mì tôm thơm ngon bổ dưỡng, nhưng sao em
thấy mình vô cảm khi nuốt nó. ẩm thực là một cái thú khi người ta ăn bất
kỳ một món ăn gì, người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc ngay từ khi đầu
lưỡi mới chạm vào. Còn em thì ngược lại, em liên tưởng đến những con bò
khi nhai rơm, chắc nó cũng như em , nhai, nuốt, chứ không phải là ăn.
Người ta gọi là gì nhỉ? Ăn cho đỡ đói. Ngày còn ở nhà, mẹ
vẫn hay luộc khoai cho em ăn. Mẹ bảo: ”Ăn cho đỡ đói “. Nhưng mà sao em
thấy nó ngọt ngào đến thế. Những củ khoai căng mẩy tứa mật ngoài lớp vỏ,
cắn một miếng khoai mềm và thơm nức, thấy ấm cả lòng. Mà thôi nhỉ, nghĩ
đến khoai rồi thì sẽ lại nghĩ đến bún ốc, bún chả, miến ngan, xôi thịt ,
bánh mì patê… người Hà Nội ăn ngon lắm. Trước đây, em cũng tập làm
người Hà Nội, chính xác hơn là người ấy rất hay dắt em đi sục sạo khắp
hang cùng ngõ hẻm để thưởng thức những món ăn ngon mà một con bé nhà quê
như em chưa bao giờ được biết. Cho đến khi, em đã gần như có cảm giác
thèm thuồng thì người ấy lại thôi. Vì sinh viên xa nhà, chỉ có thể là
bạn đồng hành với túng thiếu, nỡ nần. Em thì chỉ túng thiếu, chứ không
nợ nần. Còn người ấy thì em không thể nào biết được. Bởi vì…
Em không thể không nhớ như in ngày ấy, một ngày chớm đông se lạnh, em
mặc áo len hồng qua phòng người ấy. Em muốn đi chơi vườn bách thú. Mỗi
lần em than em nhớ con mèo nhà em quá thì người ấy lại bảo với em rằng:
“Mèo chỉ là tiểu hổ, rồi anh sẽ dắt em đi xem hổ thực sự”. “ Nhưng em
đâu thể bế hổ được, vuốt ve hổ được”. Em cong môi cãi. Người ấy cười
nhăn nhở khoe mấy chiếc răng sún đến là duyên. Rồi em cũng toại
nguyện và no con mắt. Chúng em ăn kem, dạo bước trên thảm cỏ xanh mướt.
Xung quanh em, trên đầu em, toàn lá là lá thôi, lãng mạn không tả xiết.
Em thích thú ngắm nhìn tất cả những con vật nằm ngồi trong cũi. Dĩ nhiên
ấn tượng nhất là con hổ. Đường về em hát líu lo vì ngây ngất. Người ấy
hăng hái đạp xe chở em , huýt sáo vang trời. Người ta vẫn hỏi nhau hạnh
phúc là gì, hạnh phúc của em chính là như thế này đây. Chứ không phải
điều gì cao sa cả. Về đến ký túc xá, người ấy và em đứng bên
nhau ngoài hành lang tầng ba. Trời sẩm tối nhưng đã thấp thoáng những
vì sao xanh lung linh hiện lên giữa màn trời nhung sâu thăm thẳm. ”Anh
ơi, anh có thấy giống một bức tranh thủy mặc không?”. Em chỉ tay về phía
trước thốt lên. Người ấy ừ hử. Em hân hoan , tay trong tay với người
con trai em vô cùng yêu mến. Trái tim em rung lên nhịp đập bồi hồi của
luồng xúc cảm ngây thơ non trẻ nhưng đầy ắp khát khao. “Minh
này.”. Người ấy ngập ngừng. Em vẫn mải mê với trời đất trăng sao nên
không để ý lắm lời người ấy đang thầm thì bên tai. Đến khi người ấy
giằng tay em ra, bực bội:” Em có nghe anh nói không? Hay là anh đi về
cho em thoải mái một mình ngắm trăng sao?”thì em mới giật mình hãi sợ: “
Có, em có nghe !”. Người ấy rất ít khi cáu với em. Tình hình trở nên
nghiêm trọng mất rồi. Nhưng rất may là người ấy đã dịu dàng trở lại: ”Em
à, anh không biết phải nói sao, tháng này mẹ anh chưa kịp gửi tiền, mà
anh thì đang cần mua một số tài liệu…”.” Anh cần tiền à?”. Em vào đề
luôn. Em không phải là người thích vòng vo. “à, ừ”. Tiền ư? Từ bé đến
lớn em chưa biết cho ai tiền bao giờ, trừ phi thi thoảng đi chợ thừa mấy
trăm đồng em dành cho những người hành khất. Có lẽ trông gương mặt em
khi ấy có vẻ đăm chiêu lắm nên người ấy đưa tay lên miệng em, suỵt: ”Anh
tâm sự với em vậy thôi, còn em giúp được anh hay không, điều đó không
quan trọng, cái chính là tình cảm của chúng mình”. “Vâng”. Em đưa tay
vào túi, rút ví ra, cái ví hồng thêu những bông mai vàng yểu điệu:”Đây,
mẹ mới gửi cho em, anh cầm một nửa mà mua sách”. ”Cảm ơn em, em thật
tốt! Nhất định khi bố gửi lên anh sẽ hoàn trả lại cho em”.
Em sung sướng khi người ấy hạnh phúc, em soi mình trong đáy mắt long
lanh của người ấy. Chúng em âu yếm nhìn nhau. Khoảnh khắc này, người ấy
có muốn cả trời, cả đất em cũng dâng tặng, sá chi mấy trăm nghìn.
Em vẫn sống khá yên ổn trong hai tuần kế tiếp. Em không có nhu cầu may
sắm nhiều, mỗi tháng mẹ cho em một số dư nhỏ ngoài tiền ăn để em có thể
mua những vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày. Với em, thế là
toại nguyện. Nhưng đến tuần thứ ba, em đã bắt đầu cảm thấy sợ. Một nỗi
sợ mơ hồ. Em gần như đã hết tiền. Nếu tính toán một cách kỹ
lưỡng thì em chỉ còn sống được năm ngày nữa. Em âm thầm chịu đựng, không
nói với ai, kể cả người ấy. Hân bắt đầu dò xét, khi có nhiều trưa em
ngủ luôn , không ăn cơm. Nó đi ra đi vào, nhìn em:”Mày làm sao thế, định
thành con mắm đấy à? Hay là tao phải cõng mày xuống căng tin?”. Sự quan
tâm của Hân khiến em chột dạ, em nhắm nghiền mắt. Mặc kệ. Đến khi nó
hậm hực đóng sầm cánh cửa phòng vì phải đi ăn một mình, em mới lồm cồm
bò dậy tu nước lọc. Nước lọc cũng làm cho õng bụng, cũng làm em no.Một
cái no giả tạo. Nhưng có hôm, huyết áp tụt, hoa mắt, chóng mặt gần như
muốn xỉu , em đã nghĩ đến chuyện đi vay tiền, nhưng nếu có vay được tiền
thì em biết lấy đâu ra mà trả lại? Hơn nữa, điều làm em hãi nhất đó là
mấy đứa bạn cùng quê mỗi lần có dịp gặp em lại than nghèo than khổ,
trong khi những lời than ấy lại tỉ lệ nghịch với bộ quần áo trên người
chúng. ở thành phố rộng lớn này, sẽ chẳng có ai đâu, giúp được em. Chỉ
có người ấy là thân thiết nhất, nhưng người ấy cũng đang gặp khó khăn.
Tối thứ bảy hàng tuần , chúng em ngồi uống trà đá bên quán nước ven
đường khoảng mười lăm phút rồi sau đó lên tầng ba hành lang ký túc xá
hóng gió đếm sao trời. Tình yêu sinh viên lãng mạn vô cùng. Sự lãng mạn
ấy khiến em quên đi bao toan tính đời thường, để trở về đúng với con
người thật của mình, một cô gái quê ngây thơ và trong sáng.
Cuối cùng thì em cũng vượt qua được hai tuần thiếu thốn ấy, cho đến khi
nhận được tiền mẹ gửi cho tháng sau. Thôi thế giã từ những ngày nhịn ăn
nhé. Em kêu người ấy chở em ra bưu điện lĩnh tiền. Chúng em đi ăn miến
ngan, người ấy đi cùng em nhưng mặt buồn rười rượi. Là người nhạy cảm
nên em nhận ra ngay. Em gặng hỏi nhưng người ấy không nói, đến khi về
đến cổng kí túc , người ấy nắm lấy tay em, dịu dàng:” Ngày mai, anh về
quê, ông ngoại anh bệnh nặng …Ông là người quý và thương anh nhất, lỡ
ông có mệnh hệ gì anh làm sao sống được”. “ Vậy sao?”. Em thảng thốt kêu
lên. Người ấy đang gặp chuyện buồn, và người ấy đang cần sự sẻ chia.”
Vậy anh về quê ngay đi!”. “ Nhưng…”. “ Nhưng sao anh?”.” Anh hết tiền
rồi…”.” Trời ơi!” Em kêu lên, nhưng em không thắc mắc. Em hiểu người ấy
đang cần gì, yêu nhau là phải hiểu nhau. Ai đó đã nói thế. Em không biết
mình đang làm gì , nhưng em thấy tay mình lại đang đút sâu vào túi ,
những ngón tay lần khẽ vào xấp tiền mỏng em vừa lĩnh mà chưa kịp cất vào
ví.” Đây, anh cầm lấy mai mà về quê…”. Người ấy nhìn em, mắt rưng rưng
vì quá xúc động. Có lẽ thế. Chúng em chia tay nhau sớm hơn dự tính vì
người ấy phải về sửa soạn đồ đạc. Em cảm thấy mệt, vừa về đến phòng em
đã ngã ra giường. “Mình không tiếc đấy chứ?”. Em tự vấn mình. Như thế
thì nhỏ mọn và hẹp hòi quá. Mình yêu anh thực sự , và mình sẵn sàng hy
sinh vì tình yêu ấy”. Em hạ quyết tâm, cố gắng xóa đi cái ám ảnh đói
khát đang chờ trực ở phía trước. Hân đi siêu thị, em nhờ nó
mua cho em ba chục gói mì tôm. Nó trợn mắt nhìn em. Em làm ra vẻ bình
thản:” Tao lười đi lắm, ăn mì cho thuận tiện”. Hân kéo tay em lôi sềnh
sệch ra khỏi phòng:” Mày không bị điên đấy chứ?”” Không”. Em quay đi
tránh ánh mắt sắc lém của Hân khi nhìn thẳng vào mắt em:” Mày nói đi, sự
thật là thế nào? Trước đây mày không như thế này…”. Em nhìn Hân bủn
rủn. Và em đã không thể giấu nó. Em kể hết. Hân vừa nghe vừa nghiến răng
kèn kẹt. Nhưng nó không phản ứng gì hơn. Một lúc sau, nó đi ra ngoài,
lúc về nó bảo em: ” Chàng của mày hôm nay về quê à?”.”ừ”.” Sao tao thấy
hắn đang ngồi dưới căng tin với lũ bạn hắn”.” Mày có nhìn nhầm không?”.
“Không tin xuống đó mà xem”. Giọng Hân tưng tửng. Không lẽ người ấy dối
em? Em chạy xuống căng tin, sửng sốt khi nhìn thấy người ấy đang ngồi
giữa đám đông , bên cạnh những người bạn của người ấy. Họ đang ăn sáng
và nói cười vui vẻ. Người ấy không nhìn thấy em. Mà em cũng không muốn
điều đó xảy ra. Sẽ chẳng làm gì cả. Em lủi thủi về phòng.
Hân liếc bộ mặt buồn như đưa đám của em và không bình luận gì. Có lẽ ,
nó muốn khơi dậy sự tự ý thức trong em. Em muốn ngủ. Em nằm nghiêng, mắt
nhìn lên bức tường xanh , em nhìn lên những vết nứt. Không hiểu tình
yêu của em và người ấy có những vết nứt như thế hay không? Em không giận
hờn, trách cứ, tuyệt nhiên không có chút gì cảm giác đó. Mà em chỉ thấy
mình đang đau khổ. Những chuỗi ngày tiếp theo em bắt cái dạ
dày tội nghiệp của em chiến đấu với mì tôm. Quen đi chứ, cái gì lặp đi
lặp lại nhiều lần mà chả trở thành thói quen. Bữa sáng. Mì tôm. Bữa
trưa. Mì tôm. Bữa tối. Em mới được ăn cơm. Tối thứ bảy, người ấy cử một
anh bạn vàng sang phòng em thẽ thọt:” Quân nó nhờ anh nhắn với em là nó
đang bận ôn thi, không qua em được”. “ Vâng ạ”. Em cúi đầu. Xong nhiệm
vụ, người bạn thân của người ấy hỏi dăm ba câu nhạt thếch rồi lủi nhanh
sau cánh cửa gỗ màu xanh. Em những muốn lao đầu theo, nhưng chân em tê
cứng lại. Em ngồi chênh vênh, ngơ ngác không biết mình đang nghĩ gì.
“Mày xem thế nào đi chứ? Thật xấu hổ khi tao lại có đứa bạn hèn hạ và
đáng thương như mày”.” Hân dường như quá bức xúc, bắt đầu sỉ vả em. “Thế
tao phải làm gì?”. Em chống chế: “Tao không biết giận ai cả”.” Tao
không cần mày giận, nhưng phải làm một cái gì đó. Mày không thể nhịn ăn
như thế mãi được”.” Vậy tao phải làm thế nào đây?”.”Mày phải qua gặp
hắn, nói với hắn là mày hết tiền, hắn cần phải lo cho mày”.” Tao không
làm thế được”. Em gần như hét lên. ” Tại sao lại không khi hắn làm được
điều đó với mày”. Ừ nhỉ! Người ấy nói được, tại sao em lại
không thể nói ra , rằng em cần tiền lắm, em không thể sống khổ sống sở
mãi thế này được. Trong một giây phút hăng máu, em thay đồ qua khu kí
túc xá nam. Đây là một căn phòng bé nhỏ và quen thuộc. Em vẫn
lui đi lui lại nhiều lần. Vẫn cánh cửa gỗ nâu sờn mỗi lần cơn gió thốc
ngang qua là va đập liên hồi tạo nên những thanh âm hoảng hốt. Chưa bao
giờ, căn phòng này lại gây cho em một cảm giác hoang mang hãi sợ thế
này. “ Minh uống nước đi…”. “ Cảm ơn anh”. Em đón cốc nước
lọc từ tay người ấy. Hôm nay người ấy mặc quần tây áo sơ mi trắng là
thẳng nếp, có lẽ người ấy vừa đi đâu chơi về.” Em biết đấy, dạo này anh
bận bịu quá.”. ”Dạ”.” Em dạo này thế nào”.” Em bình thường. ” Tốt”. Mấy
anh chàng ở chung phòng người ấy nhấm nháy nhau cười rồi leo tót lên
giường trùm chăn kín mít. Em uống hết ly nước lọc , xoay xoay miệng cốc.
Người ấy với tay lấy tập giáo trình , lật đi lật lại từng trang.
Tất cả diễn biến đều không theo ý em, không một chút nào. Đáng lẽ, khi
người ấy hỏi em sống ra sao thì em phải nói là em thiếu thốn và mỏi mệt
đến nỗi sức khỏe em sa sút lắm rồi, nhưng em lại nói là em bình thường.
Trời ơi. Thế mà là bình thường hay sao? “ Em đợi anh một
chút!”. Người ấy đi ra khỏi phòng. Em ngước lên tường. Đồng hồ chỉ mười
giờ đêm. Giờ này, chắc Hân đã đi ngủ. Em và Hân nếu không phải kỳ thi
thì thường đi ngủ vào giờ này. Nhưng em lại ngồi đây, chơ vơ, như một vị
khách bất đắc dĩ. Dường như em đọc được sự miễn cưỡng trong đáy mắt của
người ấy khi tiếp em. Nhưng chỉ là dường như thôi, vì cho dù có nhạy
cảm đến đâu em cũng không dám tin đó lại là sự thật. “ Ngoài
trời lạnh quá!”. Người ấy bước vào xuýt xoa, trên người chỉ còn độc một
chiếc quần đùi. Người ấy vắt chiếc khăn mặt lên vai. Em vừa tính rủ
người ấy ra hành lang đứng thì xem ra, người ấy đã không hề muốn. Tình
thế, đã đến lúc không thể xoay chuyển nữa rồi. “Lâu rồi em
có gọi điện về cho bố mẹ không?”. Em im lặng, so vai, ủ rũ. Có lẽ nhìn
em lúc này chẳng khác gì một con mèo hen tội nghiệp. Nhưng người ấy
không nhìn em mà hướng cặp mắt đẹp lên tường, đến lượt người ấy xem đồng
hồ. Tự nhiên, em thèm nghe lại cái câu nói đáng ghét mà ngày mới quen
người ấy mỗi lần bên em vẫn nói:” Sao em gầy thế?”. Nhưng
người ấy không nói gì cả. Em cũng không còn gì để nói. Chiếc cốc thủy
tinh trên tay suýt vỡ vì em bóp chặt. May mà người ấy đã đón lấy và rót
thêm nước cho em. Em bao quát xung quanh để xem có thể hướng ánh mắt của
mình vào một điểm nào đó cho đỡ chênh vênh hay không? Nhưng chẳng có
gì, ngoài bức tranh vẽ một đôi trai gái đang hôn nhau. Em cảm thấy xấu
hổ. “ Minh uống nước đi!”. Nước. Ngày nào chả uống nước. ôi, tự
nhiên em chán quá, chán đến mềm người. Em dằn cốc nước xuống bàn. Tiếng
động khẽ vang lên làm cho mấy cái đầu bù rù trên giường thò ra khỏi
chăn. “ấy chết!”. Người ấy kêu lên , cúi đầu nhặt chiếc giẻ lau đi lau
lại những giọt nước bắn tung ra mặt bàn. Em nhìn bàn tay người ấy, những
ngón tay trắng trẻo và mềm mại như tay con gái. Những ngón tay ấy đã
từng nắm tay em, từng lùa vào tóc em. Xúc cảm trong em tự nhiên lại dâng
tràn. Dù em vừa qua cơn giận dữ. Đã bao lần em không thể kiểm soát được
chính mình? Như ngày hôm nay …Đã bao lần rồi nhỉ? Đầu óc em quay mòng
mòng những suy tư hỗn độn. ” Mày phải qua gặp hắn, nói với hắn là mày
hết tiền, hắn cần phải lo cho mày”. Lời Hân nói bất chợt vang lên rồi
tan biến, tan biến và chìm nghỉm như bọt biển. “ Anh biết
không?”. “ Gì hả em?”. Người ấy bắt đầu ngáp vặt.” Không có gì đâu ạ?”. “
à , ừ…”.Em thở dài , thất vọng với chính mình kinh khủng.Vì em cảm thấy
mình vô duyên. Khi em không thể tạo ra được một tình huống khả dĩ nào.
Và thế là em chỉ còn cách là đứng dậy. Người ấy líu ríu theo
em. Người ấy không mặc thêm đồ, điều đó có nghĩa là người ấy không tiễn
em về. “ Thi xong , anh sẽ qua em ngay”. Người ấy chạm khẽ vào vai em.
Em đếm những bước chân của mình trên từng bậc cầu thang hẹp. Thực sự là
em đã muốn nói một cách không hề băn khoăn rằng:” Anh biết không? Em nhớ
anh nhiều lắm”. Nhưng ngay cả câu nói này, em cũng không thể. Rốt cuộc
em không thể làm được gì cả, ngoài tình yêu mà em đã có. Tự
nhiên, em muốn khóc.Vì sương mùa đông giăng kín thấm đẫm cô đơn làm cho
em lạnh quá. Vì em nhận ra cuộc sống không chỉ đẹp và đơn giản như những
giấc mơ. Chứ không phải vì sáng mai, sáng ngày kia và những ngày kế
tiếp, em phải ăn mì tôm. Dù nó đã ăn sâu vào tâm trí em như một nỗi ám
ảnh khôn nguôi và không bao giờ dứt.<C.V.K>
Dưới
con mắt trẻ thơ, người lớn có những ”trò chơi” vừa chán, vừa phức tạp.
Chúng ghét những trò chơi ấy vì bỗng dưng cuộc sống chẳng giống thường
ngày . Cầu thang xoáy ốc nằm bên hông nhà. Nó chỉ mới được làm cách đây
sáu tháng, lúc bố và mẹ ly dị nhau. Khi thấy bố đứng chỉ huy các ông thợ
xây cầu thang, Cà Rốt và Củ Hành đều thắc mắc: “Bố xây cầu thang ở
ngoài làm gì nhỉ? Đã có một cái trong nhà rồi”.Mẹ đưa mắt nhìn hai đứa rồi cúi xuống, lặng thinh. Cà Rốt bảo Củ Hành: ”Chắc là để phơi quần áo đấy mà”.Củ Hành ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Ừ, chắc vậy. Bên nhà Mi Mi cũng phơi quần áo ở cầu thang”.Không thắc mắc nữa, hai đứa ngồi xuống, chơi trò xếp hình, thỉnh thoảng lại cười lên khanh khách.Một
tuần sau, khi cầu thang xây xong, đi học về, Cà Rốt và Củ Hành ngạc
nhiên thấy trong nhà mọc thêm một cánh cửa. Cánh cửa này bịt kín lối đi
lên lầu. Mẹ giải thích với Cà Rốt: “Kể từ hôm nay, con sẽ ở dưới này với
mẹ”. Bố cũng giải thích với Củ Hành: “Con lên lầu sống với bố”.Thế
là Cà Rốt và Củ Hành hiểu rằng, ly dị nghĩa là không sống chung một nhà
nữa, phải chia ra làm hai nơi. Con cái cũng chia làm đôi, mỗi người một
đứa. Cà Rốt giãy lên khóc: “Bố mẹ ly dị thì ly dị. Con với Củ Hành
không ly dị đâu”.Củ Hành cũng khóc ti tỉ: “Con muốn ở chung với Cà Rốt. Con không lên lầu”.Bố, một tay xách va li, một tay xốc Củ Hành: “Thôi, đừng có rối rít nữa. Lên nhà ngay”.Mẹ, hai mắt ầng ậng nước, đứng sững nhìn Cà Rốt lôi chân bố.Cà Rốt hét: “Để Củ Hành lại. Con ghét bố. Con ghét bố”.Trên tay bố, Củ Hành giãy giụa: “Thả con xuống. Thả con xuống. Con không đi với bố đâu”.Nhưng bố đã ra đến cửa rồi. Cà Rốt khóc òa. Củ Hành cũng khóc òa. Trong nhà, mẹ ngồi thụp xuống đất, úp mặt vào hai đầu gối.Sao lại bắt trẻ con phải chịu cảnh này, trời ơi!Buổi sáng, mẹ luôn chở Cà Rốt đến trường sớm. Mãi một lúc sau mới thấy Củ Hành lếch thếch chạy vào.Cà Rốt hỏi: “Hôm nào cũng đi muộn thế?”.Củ
Hành chu chu cái miệng, hít mũi đánh sột: “Bố ngủ quên. Em phải đánh
thức đấy”. Cà Rốt lại hỏi: “Thế bố có pha sữa cho Củ Hành uống trước khi
đi học không?”.Củ Hành lắc đầu: “Em tự pha. Dễ lắm. Đổ sữa vào
cốc, thêm nước vào, khuấy lên. Nhưng mà nó nhạt phèo, chả ngọt như mẹ
pha lúc trước”.Cà Rốt xịu mặt: “Chứ bố làm gì mà không pha cho Củ Hành?”.Củ Hành nghiêng nghiêng đầu, ra vẻ suy nghĩ: “À, bố cứ nằm mãi ở giường, gác tay lên trán. Có khi bố bận đánh răng”.Cà Rốt bảo: “Bố thế là hư rồi”.Hai
chị em nắm tay nhau đi vào lớp học. Lớp Chồi của Củ Hành ở ngay cạnh
lớp Lá của Cà Rốt. Thỉnh thoảng, hai đứa lại vờ vĩnh chạy ra cửa để ngó
nghiêng vào lớp đứa kia. Gặp nhau ở trường sướng thật. Cà Rốt và Củ Hành
chán nhất khi phải về nhà. Lúc đó, mỗi đứa lại phải ở một nơi.Giờ
ra chơi. Cà Rốt và Củ Hành không thích nô đùa cùng các bạn. Hai đứa
cùng ngồi trên ghế xích đu, vừa ăn bánh sữa, vừa trò chuyện. Củ Hành kể:
“Hôm qua bố ngồi vá quần cho em, bị kim chọc vào tay, kêu ui da, buồn
cười lắm”.Cà Rốt cũng khúc khích: “Còn mẹ sửa cái bếp điện mãi
mà không xong, hễ cắm dây vào là nổ cầu chì. Sau phải nhờ chú Ngân sửa
mới xong đấy”.Củ Hành xịu mặt: “Sao mẹ không gọi bố mà lại nhờ chú Ngân?”.Cà Rốt gí ngón tay xinh xinh vào trán Củ Hành: “Ngốc thế. Ly dị rồi là không có nhờ vả chuyện gì cả”.Củ Hành hỏi: “Mẹ bảo thế à?Cà Rốt gật đầu: “Ừ”.Củ Hành cáu: “Chán mẹ lắm. Tự nhiên lại ly dị”.Cà Rốt gật đầu ra vẻ đồng tình, mặt buồn thiu…Một
hôm… Khi mẹ đến đón Cà Rốt, chiều đã muộn lắm rồi. Thế mà bố vẫn chưa
đến đón Củ Hành. Cô giáo đưa mắt nhìn hai đứa trẻ vui vẻ chơi lò cò trên
sân rồi băn khoăn nói với mẹ: “Hôm nay nhà em có việc. Không biết chừng
nào anh mới đến đón cháu?”.Mẹ bảo: “Thôi, để tôi đưa cháu về luôn”.Củ Hành tròn mắt: “Mẹ cho con về chung với Cà Rốt hả?”.Mẹ gật đầu. Hai đứa nhảy tưng tưng vì mừng.Trên xe, Cà Rốt và Củ Hành nói cười luôn miệng. Vào nhà, Củ Hành lăng xăng chạy tới, chạy lui. Tất cả đều quen thuộc. Thích quá.Cà Rốt đột nhiên người lớn hẳn.Con bé nhìn em một cách bao dung: “Chạy vừa thôi. Đi tắm rồi còn ăn cơm chứ”.Củ
Hành vẫn chạy lui, chạy tới: “Em thích chạy”. Hai tay cu cậu dang rộng
như lái máy bay, quẹt cả vào người Cà Rốt: “Ôi ôi, thích quá. Xê ra cho
máy bay bay nào”.Khi bố về, trời đã khuya lắm. Bố đứng lựng
khựng trước cửa, khẽ hắng giọng rồi lại đứng im. Mẹ đẩy cánh cửa mở hé
cho rộng thêm, bảo: “Anh vào đi”.Bố rón rén bước vào. Nhà im phăng phắc. Hai đứa trẻ đang ngủ ngon trong giường.Mẹ bảo: “Anh để Củ Hành ngủ ở đây một đêm cũng được. Đừng đánh thức nó nửa chừng”.Bố nói nhỏ: “Anh xin lỗi. Có việc đột xuất nên không thể đến đón nó đúng giờ”.Mẹ lạnh lùng: “Người anh cần xin lỗi là nó chứ không phải em”.Bố
đứng như chôn chân trước giường ngủ của hai đứa trẻ. Dưới ánh đèn mờ
nhạt, hai gương mặt bầu bĩnh kề sát nhau thật ngây thơ, đáng yêu.Củ
Hành ngủ say, miệng chóp chép nhai trong giấc mơ, bàn tay vẫn nắm chặt
tay Cà Rốt. Con chị nằm gác chân lên người em, hai mắt nhắm tịt, nhưng
miệng lại tủm tỉm cười.Hai vai bố như xệ hẳn xuống.Bố nói mà không nhìn mẹ: “Sao mình lại để mọi sự trở nên tồi tệ thế này hả em?”.*********Hai người ngồi đối diện trong một quán cà phê.Trước mặt anh, chiếc gạt tàn đã đầy ắp tàn thuốc lá. Ly nước của chị cũng cạn đến đáy rồi. Cuộc trò chuyện lâu hơn họ nghĩ.Khi
anh nói tên quán cà phê, chị đã rùng mình. Đó là nơi hai người từng hẹn
hò nhau từ lúc mới yêu. Chiếc bàn trong góc cũng là bàn quen thuộc. Anh
muốn nhắc nhở chị điều gì chứ, khi chính anh là kẻ có lỗi trăm bề?Chi không thể tha thứ, mặc dù anh đã quỳ xuống chân chị xin lỗi rất nhiều lần.Chị không thể chấp nhận hình ảnh anh ôm người phụ nữ khác trong tay, âu yếm họ như âu yếm chị.Niềm tin và tình yêu chị dành cho anh quá lớn, đến nỗi khi biết sự phản bội của anh, chị bất ngờ đến sửng sốt, tê dại cả người.Quyết
định ly hôn của chị làm mọi người ái ngại. Mẹ chị khuyên: “Đàn ông ai
chẳng có lúc lạc lòng. Nó đã biết lỗi thì tha thứ đi con ạ. Như mẹ từng
tha thứ bố mày ấy”.Có lẽ trong tình yêu, khó có lời khuyên nào áp dụng thật chính xác cho từng trường hợp.Chị
biết rõ mình không thể lướt qua mọi chuyện được như mẹ, xem như không
có gì. Sống tiếp tục với anh, nằm bên anh mỗi ngày để chỉ nghỉ đến hình
ảnh anh nằm với người khác ư? Chị không chịu nổi.Khi chị nói
thẳng điều đó, anh lặng người. Trông chị như một người khác hẳn, quyết
liệt và lạnh lùng. Anh cố vớt vát bằng cách đem Cà Rốt và Củ Hành ra
thuyết phục: “Em ơi, đừng để các con phải liên lụy. Em muốn trừng phạt
anh thế nào cũng được, nhưng đừng ly dị, được không?”.Chị tàn
nhẫn nhìn anh: “Không ly dị, để sống giả dối như nhiều người khác sao?
Em không muốn vậy. Khi các con lớn, chúng nó sẽ hiểu”.Nước mắt
ứa ra, anh khóc không kiềm chế trước mặt chị, nhưng chị vẫn dửng dưng.
Lòng chị đã nguội lạnh hẳn từ khi biết anh phản bội. Kể từ giờ phút này,
chị sẽ chỉ cư xử như một người không có trái tim.Ra tòa, anh bảo: “Tôi có lỗi. Tòa cứ xử theo ý vợ tôi. Sao cũng được”.Chị
lạnh lùng đề nghị: “Chia đôi mọi thứ. Anh ấy và con trai ở trên lầu.
Tôi và con gái ở dưới nhà. Xây lối đi riêng, không ai làm phiền ai”.Họ
đã ly dị được hơn nửa năm. Cà Rốt và Củ Hành dần dà cũng quen cuộc sống
chia đôi của bố mẹ. Bố thì dễ rồi. Nhà bố thường mở cửa rộng, Cà Rốt
muốn lên lúc nào cũng được. Nhưng con bé không dám. Mẹ khe khắt lắm.Một
lần thấy Cà Rốt lên nhà với bố, mẹ giận dữ quát ầm lên. Cà Rốt phải lủi
thủi đi về trước ánh mắt buồn rầu của bố. Từ đó, nhà mẹ luôn đóng cửa.
Cà Rốt và Củ Hành chỉ còn gặp nhau lúc đi nhà trẻ.Cũng may là mẹ không đổi trường. Chứ nếu mẹ đổi, hai chị em sẽ lâm vào hoàn cảnh “gần nhà xa ngõ” cho xem.Thường
lệ, bố đưa Củ Hành đi học muộn, nhưng luôn đón sớm nửa giờ. Bố xin cô
giáo được gặp Cà Rốt. Ban đầu, cô giáo cũng lúng túng, khó xử vì như thế
là sai quy định của trường. Nhưng nhìn ánh mắt van nài của bố, cô thấy
tội.Cô bảo: “Anh đừng gặp cháu lâu quá. Mười lăm phút được rồi”.Bố
mừng rỡ, vâng dạ rối rít. Thế là hai bố con được gặp nhau trò chuyện
mỗi ngày. Bố hay hỏi Cà Rốt: “Mẹ có khỏe không? Tối mẹ có thức khuya
không? Mẹ có hay khóc không?”.Rồi bố xoa nắn chân tay, ôm Cà Rốt vào lòng, hôn lên đôi má bầu bĩnh của con mà nước mắt ứa ra.Bố
dặn: “Đừng cho mẹ biết bố hay gặp con nhé”. Bố không dặn, Cà Rốt cũng
giấu kín. Dại gì nói ra cho mẹ cấm nhỉ? Nó còn dặn ngược lại bố: Bố nhớ
đón Củ Hành trước khi mẹ đón con nhé. Để mẹ đừng thấy bố con mình gặp
nhau”.Bố lại chảy nước mắt. Chỉ mới nửa năm mà Cà Rốt đã “bà cụ non” như thế rồi sao? Bố hối hận quá.Trưa
hôm ấy, đột nhiên bố nhìn thấy mẹ ở ngã tư đường. Mẹ đang đứng mặc cả
để mua trái cây, không nhìn thấy bố. Gương mặt mẹ trắng trẻo ửng hồng
dưới nắng. Chiếc áo màu tím và bờ vai quen thuộc làm lòng bố nhói đau.
Lập tức, bố chạy xe lên vỉa hè, tấp vào sau một gốc cây, âm thầm nhìn
mẹ.Khi mẹ đi rồi, bố vẫn đứng lặng nhìn theo đốm màu tím nhỏ dần rồi khuất hẳn.Tự nhiên, bố mệt mỏi đến cực độ. Móc trong túi chiếc điện thoại di động, bố gọi về cơ quan, cáo ốm để xin nghỉ buổi chiều.Từ ngã tư gặp mẹ, bố đi lòng vòng, lòng vòng mãi dưới nắng rồi tấp vào một quán bia quen. Từng chai, từng chai, bố uống cạn.Người
chủ quán đến kéo ghế ngồi chung: “Sầu đời hả bạn? Để tôi uống cùng”.
Không hiểu sao bố lại uống nhiều như vậy? Và nói nhiều nữa. Bố nói hết
những ẩn ức trong lòng. Rằng bố yêu mẹ lắm. Từ khi mẹ ly dị bố, bố càng
yêu mẹ hơn.Nhưng bố cũng oán mẹ nhiều bằng bố yêu mẹ.Rằng sao mẹ sắt thép, cứng lòng như thế?Rằng tội nhân phạm tội trọng, khi hối lỗi còn được ân xá mà mẹ thì kiên quyết chặt đứt đường về của bố?Rằng bố nhớ Cà Rốt biết bao.Bố thèm ăn cơm của mẹ nấu biết bao.Tại sao mẹ có thể quên đi những ngày hạnh phúc của mẹ và bố?Tại sao mẹ chỉ nhớ tội lỗi xấu xa của bố mà quên những kỷ niệm đẹp bố từng làm?…Càng nói, bố càng uống. Người chủ quán bỏ đi lúc nào, bố cũng không biết.Đèn đường lên lúc nào, bố cũng không hay. Bố quên luôn giờ đón Củ Hành.Mà bố đón làm sao được khi đã gục trên bàn ngủ thiếp thế kia?********Hai người ngồi đối diện trong quán cà phê quen thuộc. Chỗ ngồi và chiếc bàn cũng quen thuộc.Anh
hút thuốc liên tục. Chiếc gạt tàn dần đầy lên. Mấy lần chị suýt bảo anh
ngưng hút, nhưng lại bậm môi im lặng. Bây giờ, anh muốn làm gì cứ làm,
chị chẳng quan tâm. Nhưng khi anh cất tiếng, sự căng thẳng của chị chùng
dần. Rồi nước mắt chị rớt xuống.Anh bảo: “Anh vẫn lén gặp Cà
Rốt mỗi chiều ở trường. Anh nhớ con lắm. Nhớ mùi mồ hôi của nó. Nhớ
những câu hỏi vặn vẹo khiến anh điên đầu trước kia. Anh cũng nhớ em. Mỗi
đêm, anh đều nằm áp tai xuống gạch, lắng nghe tiếng động ở dưới nhà để
tưởng tượng em đang làm gì? Cà Rốt đang làm gì?”.“Có hôm, anh ra
cầu thang xoáy, áp tai vào vách như thằng ăn trộm, thèm nghe một tiếng
em cười mà không được. Một lần, anh đang ngồi như thế thì Củ Hành thức
dậy. Nó mò ra cầu thang xoáy và thấy anh ở đấy. Hai bố con anh đã ôm
nhau ngồi rất lâu để chỉ nói về em và Cà Rốt.Củ Hành bảo: “Con ghét ly dị. Con nhớ mẹ và Cà Rốt. Con muốn uống sữa mẹ pha. Bố ơi, đừng chơi trò ly dị nữa nhé”.“Đây
là trò chơi hả em? Anh cũng ước nó chỉ là trò chơi để mình chấm dứt,
không chơi nữa. Trò chơi gì mà tàn nhẫn quá, làm khổ cả bốn người? Em
muốn anh phải làm gì bây giờ để được em tha thứ? Sao em lại giao Củ Hành
cho anh mà không giữ cả hai đứa với nhau? Phải chăng em muốn anh nhìn
rõ tội lỗi của mình? Rằng vì anh mà con cái phải mỗi đứa một nơi?”.“Anh
nhìn rõ lắm rồi, em ơi. Nhất là đêm hôm qua khi anh đứng nhìn hai đứa
con mình ngủ trong giường. Em cho anh gửi Củ Hành lại. Ngày mai anh thuê
người tới đập cầu thang xoáy bên ngoài, mở lại lối cầu thang bên trong.
Em không muốn thấy mặt anh nữa thì để anh đi, miễn em được thoải mái.
Miễn Cà Rốt và Củ Hành được sống bên nhau”.“Anh không đem theo
một thứ gì cả, cũng không cần tiền. Khi hạnh phúc đã mất, tiền bạc, tài
sản cũng thành vô nghĩa. Hôm nay, anh mời em ra đây chỉ để nói với em
như thế mà thôi…”.Nước mắt chị chảy tràn. Trên tất cả mọi điều, chị vẫn còn yêu anh lắm.Anh là người đàn ông duy nhất mà chị yêu.Xa anh, chị không chỉ hành hạ anh mà còn hành hạ chính mình.Chị biết chuyện anh gặp Cà Rốt mỗi ngày. Biết tất cả.Trẻ con ngủ mớ thường nói ra hết những gì chúng cất trong lòng.Nửa
đêm, Cà Rốt ôm cổ mẹ mà tưởng là bố, thủ thỉ: “Mẹ sửa bếp điện mãi mà
không được, cứ bị giật hoài, bố ạ. Tội nghiệp mẹ nhỉ? Còn bố vá quần cho
Củ Hành bị kim đâm vào tay phải không? Cũng tội nghiệp bố luôn. À, ngày
mai khi bố đến, bố mua cho con que kem nhé. Con thèm ăn kem lắm, nhưng
mẹ chẳng mua gì cả…”.Rồi Cà Rốt lại nói, như nói với Củ Hành:
“Ngày mai chị bảo mẹ pha sữa rồi đổ vào chai, đem đi cho Củ Hành nghe.
Hay chị giấu mẹ, đổ sữa của chị vào chai cũng được. Chị uống mãi, chán
lắm. Còn Củ Hành lại thèm…”.Càng nghe, chị càng xót. Chui đầu vào gối, chị cắn răng khóc rưng rức.Chị cũng nhớ Củ Hành, nhớ anh đến điên dại.Đêm nằm, chị cũng lắng nghe bước chân anh đi đi lại lại trên lầu.Thỉnh
thoảng, chị lại lục tủ lấy chiếc áo của anh ấp mặt vào và khóc thầm.
Nghe tiếng anh ho, lòng chị nhói buốt. Chị khao khát được anh ôm vào
lòng, được xoa tay vào chiếc cằm lởm chởm râu của anh để âu yếm, được
nép vào ngực anh, ngửi mùi mồ hôi nồng nồng quen thuộc…Nhưng, người phụ nữ ấy cũng đã nép vào ngực anh, cũng ngửi mùi mồ hôi của anh. Chị lịm đi vì giận hờn, vì ghen tức.Chị không chấp nhận chia sẻ điều riêng tư ấy với bất kỳ ai.Nhìn
đôi mắt thâm quầng của chị, mẹ lắc đầu: “Ghen có năm bảy đường ghen,
nhưng ghen mà đày ải mình như mày, mẹ mới thấy có một. Nghe lời mẹ, tha
lỗi cho chồng đi con. Tao nghe người ta bảo dạo này nó cũng sa sút tinh
thần, sức khỏe tồi tệ lắm …”.Chị gắt: “Mẹ nói cứ như đùa. Đã ly dị rồi mà còn tha thứ nỗi gì. Mẹ đừng làm con rối tung lên nữa”.Mẹ
dỗi: “Vâng, tôi xin lỗi. Chuyện của chị tôi không có quyền xía vào.
Nhưng tôi xót cho cháu tôi lắm. Chúng nó có lỗi gì mà phải xa bố, xa mẹ,
sống mỗi đứa mỗi nơi chứ? Cứ ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình thì đừng sinh
chúng nó ra. Ngày trước ấy à? Tôi mà không tha thứ cho bố chị, giờ này
không chừng chị sống với mẹ ghẻ, chứ không phải tôi đâu”.Nghe mẹ
nói mà chị lạnh cả người. Sao chị không nghĩ ra điều ấy nhỉ? Nếu… nếu
người đàn bà kia trở thành mẹ ghẻ của Củ Hành, chị biết làm thế nào? Chị
không muốn điều ấy xảy ra. Không phải vì chị sợ bà mẹ ghẻ ấy không
thương yêu Củ Hành. Cái chính là trong sâu thẳm tâm hồn, chị không muốn
mất anh.Mắt chị càng thâm quầng hơn vì những đêm mất ngủ.Chị hối hận vì đã quyết liệt ly dị chồng.Anh lặng lẽ nhìn chị.Câu
hỏi bật ra khiến anh cũng run rẩy cả người: “Em còn yêu anh không? Em
thù ghét anh, ly dị anh, nhưng trong lòng em còn yêu thương anh chút nào
không? Nếu còn, dù chỉ là sợi chỉ mong manh, anh cũng xin em cho anh
một cơ hội để làm lại từ đầu. Anh ngàn lần cầu xin em…”.Nước mắt
nhòa nhạt, nghẹn cứng trong lòng ngực, chị nức nở mãi. Thế rồi, chị đặt
bàn tay run rẩy của mình lên tay anh. Anh lặng người.Ở nhà trẻ, chỉ còn Cà Rốt và Củ Hành chơi lò cò trên sân.Củ
Hành bảo: “Hôm nay bố lại quên đón em rồi”. Cà Rốt cười: “Thì về với mẹ
và chị. Càng sướng”. Củ Hành lại bảo: “Nhưng sao hôm nay mẹ cũng đón
chị muộn thế?”. Cà Rốt tròn xoe mắt: “Ừ nhỉ”.Hai đứa không chơi lò cò nữa, đứng gí mũi vào ô mắt cáo. Vừa lúc đó, những ánh đèn xe loang loáng rọi vào.Củ Hành reo: ”Bố đến rồi”.Cà Rốt cũng reo: “Mẹ đến rồi”.Bố và mẹ cùng dựng xe, bước nhanh đến chỗ hai đứa trẻ. Cà Rốt giật giật tay Củ Hành: “Nhìn kìa. Bố nắm tay mẹ”.Củ Hành toét miệng cười: “Em đã bảo mà. Chơi mãi trò ly dị, chán lắm”…
(sưu tầm trên net...)