Monday, February 22, 2010

Lời yêu thương

http://i731.photobucket.com/albums/ww314/vietlam/DSC_8799jpgc.jpg

Nắng đổ vai anh thành hoa nở
Gió đùa tóc em tựa vòng tay
Ôm trọn vào lòng đầy âu yếm
Em cười anh nói thật là yêu




Cỏ úa


Em đi qua lối này
Để hoa vàng hết ngõ



Bước nhỏ chẳng trở về
Để cỏ úa xanh xao

http://www.art2all.net/tho/tho_qc/comay.jpg



Sunday, February 21, 2010

Gai đình

http://i159.photobucket.com/albums/t146/anhd7cva/103676PVXU_w.jpg

Tôi không thể diễn đạt bằng lời những gì tôi muốn nói hôm nay...... bởi không đủ !




Thursday, February 18, 2010

Mắt em



Xưa mắt em đã biết màu hồng,
Nay nhờ anh biết thêm mùa đông
Màu trắng lạnh toát đầy sương gió
Cộng thêm xám màu khi vắng anh.

Xưa mắt em cũng biết màu xanh,
Lấp lánh hy vọng khi nhìn anh,
Nay cộng thêm chút màu đen nữa,
Để rõ sắc nhìn, những nét bi.

Em còn từng biết có nhiều khi,
Màu vàng viên mãn theo bước đi,
Màu của hạnh phúc cũng có lúc,
Phải nhường màu tím vào mắt em,

Đôi khi em tưởng rằng màu đen,
Là màu của những buổi chiều tàn,
Nào ngờ nó còn cùng sánh bước,
Với những lời gian dối hẹn hò.

Mắt em khi xưa nhìn chẳng tỏ,
Cứ ngỡ sáng rực những cầu vồng.
Giờ em đã biết còn thêm nữa,
Cuộc đời màu sắc, mắt của em...


(kata tặng em, một buổi tối đầy thương yêu)

Tuesday, February 16, 2010

Nơi bình yên

http://thunglunghoahong.com/Uploads/News/28052009/Love_Forever/205289451-binh-yen.jpg

Nơi bình yên,
dành cho người
dành cho ta
dành cho....

Giữ !

Trở lại ngày xanh..

http://lamlan.files.wordpress.com/2009/07/cute-wallpaper-fairy-001.jpg

Rồi em cũng trở lại
những ngày xanh trong veo như con suối nhỏ
Rồi em cũng đã cười
những nụ cười tươi tắn như tia nắng sớm
Rồi thì em cũng biết
cội nguồn vững chắc của những tin yêu

Những ngày xanh đầy lá gió
Những ngày xanh đầy yêu đương
Những ngày xanh rừng rực cháy
Đốt tim em luống những rạng ngời

Em đáp lại cho tương lai bằng nụ cười hôm nay
Em gửi đến mai sau ánh mắt nhìn hiện tại
Em cầu cho mình những điều tốt đẹp nhất
Bởi em tin, mình chẳng bạc ở đời...

Em đang quay lại những ngày xanh
hay em đang chào đón mùa xuân đầu tiên
mùa xuân đầu tiên mà em đã lớn...


Monday, February 15, 2010

tặng J hoa xuân cho mùa mới đầy hoan ca...

http://www.dunglac.org/upload/article/1200869251.jpg

Năm mới, J sẽ cười nhiều hơn...

http://www.baoanhdatmui.vn/vcms/media/photos/2008/1/cm458/62/1.jpg

... J sẽ sung sức hơn...

http://i10.photobucket.com/albums/a116/kakalat2003/Geo%20XR/Man2NNN-1.jpg

... J sẽ nhiều may mắn hơn...

http://xomnhiepanh.com/uploads/gallery/2008/02/1202645502.jpg

.. J sẽ khỏe mạnh hơn...

http://i11.tinypic.com/2vla6oz.jpg

... J sẽ hạnh phúc hơn...

http://i69.photobucket.com/albums/i76/TungSon2/HoaXuan06_5.jpg

... J sẽ thành đạt hơn...

http://www.quehuongoi.vn/TheoDongSuKien/Images/News/Content/6ur7x29.jpg

... J sẽ mạnh mẽ hơn, giỏi hơn...

http://fs2.truongxua.vn/images/2009/02/15/19/45/8c9eb822-e659-4398-8fb7-5815bf31d7cc.Jpeg

... J sẽ có được cái J muốn...

http://files.myopera.com/nguyenho23289/albums/1539061/Hoa%20Xuan%2017_resize.JPG

... J sẽ được trọn vẹn nhất...

http://a8.vietbao.vn/images/viet1/xa-hoi/10805833-P1282143.jpg

... Mùa xuân đến rồi đó J...




Sunday, February 14, 2010

Tết cùng Migraine...

http://juleslife.files.wordpress.com/2008/06/migraine.jpg

Migraine quái ác lại trở lại, sau 1 năm trời để mình được yên tĩnh...

Những ngày Tết về quê sum họp với gia đình, bên cạnh những yêu thương đong đầy, bên cạnh những động viên han hỏi, những lễ nghi...là Migraine..

http://i191.photobucket.com/albums/z53/MDA2007/migraine.jpg

Không biết đến bao giờ thì mình mới được thật sự thong thả, thoải mái mà cười nói... Năm xưa, thầy bói nói : "Số con khổ nhọc tinh thần..." chắc đúng, vì Migraine chẳng chịu tha cho.. Cứ ghé thăm hoài kiểu này, có ngày trở thành 1 tên lơ ngơ mất...

Mồng một, ghé nhà cậu 9...bé Trang năm nay đã gần 20 rồi, mà tâm trí như 1 đứa trẻ lên 7, lên 8... Cũng bị nhức đầu, rồi thần trí ngu ngơ... Chợt khóc chợt cười... "Cha, con gom tiền lì xì cho cha để cha mua sữa cho con uống nha...Con khoái uống sữa..."

Bất chợt chạnh lòng....

http://www.sufferingfrommigraine.com/images/good-news-migraine-sufferers-01-af.jpg


Bây giờ thì Migraine nó đang hoành hành...Hix...đau quá...


---------------------------------------------------------------

Monday, February 8, 2010

Sunday, February 7, 2010

Giã Từ

http://i209.photobucket.com/albums/bb272/naluy/chemua.jpg

Tôi biết mình đã cảm thấy điều gì hôm ấy...
Những hẹn thề từ đây khép lại, trái tim thôi biết đau..

Hôm qua, có kẻ lên xe hoa...Ngày mai, có người giã từ...




Friday, February 5, 2010

ADN biến đổi vì nghiện thuốc lá

http://media.tinmoi.vn/2009/09/09/thuoc-9909.jpg

(Dân trí) - Những người nghiện thuốc lá sẽ trải qua hiện tượng đột biến đối với ADN cho mỗi 15 điếu thuốc lá họ hút, theo một nghiên cứu được chỉ ra từ việc phân tích gen của bệnh nhân ung phổi.

  
Các nhà nghiên cứu Anh đứng đầu dự án quốc tế lớn này. Họ đã phân tích, nhận dạng 23.000 đột biến mà có dấu hiệu cho thấy là do các hóa chất có trong khói thuốc lá. Các nhà nghiên cứu cho rằng các tế bào phổi chứa các đột biến gây hại sẽ được nhân lên và tạo thành các ổ bệnh.

Theo TS Andy Futreal, từ Viện Wellcome Trust Sanger (Cambridgeshire), “Ung thư diễn ra khi mất kiểm soát với các hoạt động của tế bào - tế bào phát triển ở những thời điểm và những vị trí mà chúng không được phép. Đột biến gen do khói thuốc lá len lỏi vào từng tế bào sẽ gây hại khôn lường”.

Các nhà khoa học hy vọng rằng những kết quả này sẽ giúp họ hiểu được nguyên nhân dẫn tới ung thư và phát triển các phương pháp điều trị mới. Trưởng nhóm nghiên cứu, TS Peter Campbell, Viện Wellcome trust, nhấn mạnh: “Bằng cách nhận dạng tất cả các gen ung thư, chúng ta sẽ có thể phát triển các loại thuốc mới mà mục tiêu là trị các gen đột biến”.

Nếu bỏ thuốc lá thì nguy cơ ung thư phổi sẽ biến mất sau 15 năm, kể từ ngày ngừng hút thuốc.

Minh Thu
Theo Dailymail

Cái chết của 1 con đĩ (Alex Currot)








Mỗi con đĩ đều có một lý do vào nghề của riêng mình. Một lý do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước. Một lý do có thật hoặc một lý do ảo nào đó….

Đối với nó, làm đĩ, đơn giản chỉ vì tiền. Nó cần tiền và nó biết, khó có cái nghề nào cho nó đủ số tiền nó cần như nghề này.Nó coi nó là 1 nghề, và nó ko hề xấu hổ về cái nghề mình đang làm.Nhưng…
lý do…của nó lại là… Gia đình nó có “truyền thống” như vậy!

Mẹ nó sinh nó ra mà thậm chí bà còn ko biết nó là sản phẩm của lần quan hệ với người đàn ông nào. Sinh ra như một sai lầm nghề nghiệp, sau khi sinh nó ra, mẹ nó ko còn sinh nở được nữa…. nêu đối với những người phụ nữ khác thì đó là một sự đau xót, nhưng với mẹ nó thì là một niềm vui…. Một mình nó bà ta đã quá đủ ngán ngẩm rồi…. Nó lớn lên trong sự thiếu thốn… thiếu cả tình cảm của mẹ, và cả vật chất….. Nhưng xui xẻo thay…. nó vẫn xinh đẹp…. Nó ko xấu xí…. Đàn bà có vốn tự có… để bán trinh tiết, thể xác, đàn bà đẹp lại có càng nhiều thứ để mài mòn…. Nó chưa từng yêu, 20 tuổi chưa từng hiểu yêu một thằng đàn ông sẽ có mùi vị gì?

Hay tất cả chỉ là mùi thể xác hoà lẫn trong cái vị mặn mồ hôi nơi đầu lưỡi mỗi khi quan hệ để được trả tiền. Học hành ko đến nơi đến chốn, 15 tuổi đã bỏ học và làm nghề cùng với mẹ… Nó chẳng thể cho mình một cái nghiệp để kiếm tiền dễ hơn!

Vậy là nó chấp nhận cuộc sống như một dòng sông phẳng lặng chảy xuôi chiều…

5 năm trôi qua, có đủ để một con đĩ an phận phải chấp nhận số phận hay bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình…. Người ta tự hào khi kế thừa một truyền thống còn nó … có nên đau xót khi phải đi theo một lối mòn….?

Con người có những lựa chọn và nó biết cái nghề nó đang làm ko phải là một sự lựa chọn tốt nhất cho 1 thứ việc làm…. Nó chui vào một góc và bắt đầu khóc! Lần đầu tiên nó nức nở về số phận của mình, đã ko chèo lái được cuộc đời, mặc nước xuôi chiều cuốn trôi…. Phải chăng nó đã sai rồi sao???? Những lần đi khách ko phải lần nào cũng dễ dàng, chưa kể công an, bảo kê và bọn dắt mối…. hành hạ… còn là những khách hàng khiếm nhã…. Như người ta vẫn nói, có thằng nào đi “chơi gái” là thằng đàn ông tử tế đâu? Nó đôi khi bị khách đánh đập, những thằng đàn ông vẫn bạo lực như vậy khi làm tình….
Có hôm, nó lết dậy trên giường mà ko sao bước đi được, cảm giác thân thể rã rời, phần dưới đau nhức ko thể tả…

Lại một ngày trôi qua của một con điếm với tai nạn nghề nghiệp đây mà! Nó cười! Cười lớn dần! Rồi trong tiếng cười vỡ vụn ấy, giọt nước nào đó lăn ra từ hai khoé mi… Lần đầu tiên trong đời, nó cười mỉa mai cái nghè và cái thòi đời này….

Nó sẽ…. từ bỏ!
Nó ko muốn chịu cái sự đau đớn trên thân thể thiếu nữ…. ko muốn chịu cái sự nhục nhã ngày nối ngày thế này nữa….
Nhưng…
Ai cho nó sự can đảm để bỏ nghề???????
Ai????
Xã hội này là nơi rất dễ dàng cho sự bắt đầu…. nhưng lại quá khó khăn để kết thúc….

Nó quyết định đi tìm người đàn ông của mình, một người đàn ông mà như bao phụ nữ trên đời này vẫn có ít nhất một người…. Người đàn ông yêu nó…. Yêu nó để nó yêu chứ ko phải yêu nó như yêu một con đĩ….

Nó bắt đầu vẽ ra cái ảo tưởng cho đời mình…. Một điểm sáng le lói có thể bước tới từ đâu đó ở phía những người đàn ông tử tế kia, ko phải những khách hàng của nó….

Nó thay đổi nhiều, đi khách ít hơn, mặc cho bọn dắt mối cằn nhằn…. cay nghiệt chửi bới, cùng với bảo kê liên tục đe doạ…. Người ta phải liều lĩnh! Ai đó, đâu đó hay trong một bộ phim nào đó đã nói vây!

Cho đến nó khi nó quyết định bỏ nghề….Dù sao nó cũng chẳng có ràng buộc gì với cái nghề này, ngoài 1 từ “truyền thống” xót xa….

Như tất cả những con cave bỏ nghề nào khác, đều chịu đựng những cái nhìn mỉa mai của “đồng nghiệp” và sự quấy rầy của quá khứ…. Nhưng thời gian sẽ làm mọi chuyện trôi qua… Nó cắn răng chịu đựng với ý nghĩ đó và cố an ủi mình với mơ ước về một người đàn ông sẽ đến….

Phải là một đứa con gái trong sạch mới xứng đáng với một người đàn ông như thế….

Khi con người ta đã thay đổi những ước mơ về hạnh phúc xa vời… thì nó thật buồn cười chỉ có một mong ước bình thường ko xa xôi là được yêu dù chỉ một lần thôi.

Nó bắt đầu thói quen đi xem film một mình,đọc sách thường xuyên và tìm hiểu những công việc khác, trên báo…. Rồi nó tìm được một công việc ở một quán cafe, bồi bàn… Nó hài lòng với công việc đó…. Cố gắng tẩy rửa và lau chùi quá khứ của mình… thay đổi tất cả, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở nơi mới, dùng một số điện thoại mới….. Thường xuyên ra đường ko trang điểm chứ ko loè loẹt như xưa….

Mọi thứ thay đổi đến gương mặt và khó khăn cũng nhiều đến trước mắt

Một năm trôi qua…
Người đàn ông ấy vẫn chưa đến….

Cho đến một ngày, trước sinh nhât nó 1 tháng, nó nhận được một bó hoa…. người ta nói là có người tặng nó. Bó hoa hồng đẹp hơn cả trong giấc mơ của nó….Ko rõ người gửi…. Và cứ thế trong một thàng liền, những bó hoa được gửi tới nơi nó làm một cách đều đặt….

Vào ngày sinh nhật nó…. Ko còn thấy bó hoa đó xuất hiện vào buổi sáng như thường lệ, nó có chút buồn thoáng qua… Một tháng nay…. nó đã mong chờ bó hoa ấy…. và chủ nhân của những bó hoa này làm nó tò mò…. đôi khi là mong nhớ…. mong nhớ một người xa lạ….

Nó như một đứa trẻ lần đầu tiên trong đời được tặng một con búp bê đẹp….
Tối hôm đó, khi nó đóng cửa quá, vì ca trực của nó là ca trực quán cuối cùng…. Một anh chàng xuất hiện, với một bó hoa như mọi ngày trên tay…..
- Chúc em sinh nhật vui vẻ…

Nụ cười tan mây, nụ cười ngọt ngào trên đôi môi ấy làm trái tim nó tan chảy, một đứa con gái khát khao hạnh phúc bao lâu nay, giờ đây được đón nhận niềm vui thì sẵn sàng nhận lấy mà ko mảy may đề phòng….Nó im lặng, sững sờ, luống cuống ko biết phản ứng thế nào…

Vậy là…. tình yêu của nó bắt đầu như vậy đấy….
Nó chưa bao gìơ yêu và cũng ko biết yêu nhau người ta sẽ làm như thế nào và… làm gì với nhau….

Hẹn hò này, đi chơi này… nhắn tin, gọi điện thoại và còn gì nữa…. Nhiều hơn cho một sự bắt đầu…

- Sao anh lại thích em?
- Anh nhìn thấy em vào ngày đầu tiên em làm ở đây! Anh là khách quen của quán…. hehe… nhưng từ khi nhìn thấy em, anh ko vào đây nữa….
- Tại sao vậy?
- Oh, anh phải nghỉ ngơi và dành thời gian để nghĩ chiên dịch cưa cẩm chứ….
Nó cười…. hạnh phúc!

Cuộc sống đơn giản vậy, hạnh phúc đến đơn giản vậy…

Một vài tháng sau…. nó chuyển về sống chung với anh…. Đối với nó, đây hẳn là 1 sự phân vân, anh ko biết quá khứ của nó…. và nó cũng ko biết sống chung với người đàn ông mình yêu chứ chưa phải là chồng thì có là đúng đắn và… giống con gái bình thường ko?

Nhưng mặc kệ!

Anh muốn thế… Và như thế thì 2 người mới có nhiều thời gian bên nhau, nhất là khi bố mẹ anh ở xa và anh lại đang sống một mình, cần 1 người phụ nữ để chăm sóc…. cần một bàn tay phủ ấm căn nhà hoang lạnh….
Lại nói về bố mẹ anh, nó nhớ chưa một lần anh nhắc đến họ…. Có vài lần nó cũng định hỏi…. nhưng nghĩ lại thì thôi… bởi nếu anh có trả lời, rồi anh hỏi về bố mẹ nó… nó sẽ trả lời thế nào?

Một đứa trẻ ko biết bố là ai? Và một bà mẹ là điếm hết thời đang sống cuộc đời nghiện ngập, rượu chè, ko hiểu đang ở nơi nào…. Trả lời như thế sao????
Dù vẫn biết là anh sẽ biết hết dù sớm hay muộn…. nhưng nó vẫn ko thể mở lời nói về cái cuộc đời xưa cũ mà nó đang cố gắng rũ bỏ…..

Trước khi chuyển về sống chung, 2 đứa đi mua sắm rất nhiều vật dụng… vẽ ra một viễn cảnh của tình yêu hoàn hảo….
Nó nhoè mắt, cay lòng:

- Anh tốt với em quá!
Anh cười:
- Anh ko tốt đâu…
- Ko sao, em sẽ yêu anh, cho dù anh là người xấu đi chăng nữa…
…………………………….

Ngày nó chuyển đến sống chung với anh, đồ đạc ko có gì nhiều ngoài vali quần áo, những thứ khác nó đã để lại căn nhà trọ vì anh nói, ở nhà anh cái gì cũng có, ko nên đem đi cho lủng củng và mệt mỏi….

Buổi sáng hôm ấy, trời mưa… mây xám xít và ko khí u ám nặng nề…. chỉ có nó là điểm sáng duy nhất của thời tiết ảm đạm ko có mặt trời ấy…. Nó vui vì được bắt đầu một cuộc đời làm người thực sự….

Đêm đó, là đêm đầu tiên của nó và anh…. Rất lâu…. rất lâu từ khi 2 người yêu nhau….

Tấm drap giường….
Một người đàn ông…
Chiếc chăn mong manh….
Ánh đèn đỏ..
Mùi mồ hôi nồng nàn…
Bàn tay to lớn lướt trên cơ thể co quắp….
Đã từ bao giờ xa vời với nó…
Nay lại trở về….
Và lại là…. với người đàn ông mà nó yêu…..
Miên man với suy nghĩ hạnh phúc và cảm giác tuyệt vời đang trải qua….

Sau khi làm chuyện đó…. nó thấy anh quay lưng đứng dậy…. mặc quần áo…
Nó cười:
- Anh ngốc thế… sao phải mặc đồ nhanh vậy!
Anh lạnh lùng ko nói gì….
Mặc đồ tử tế, quay lưng lại đến tận khi đó vẫn chẳng nói gì thêm với nó….

Sau khi xong xuôi, anh rút trong ví ra 1 tập tiền…
Rồi ném vào mặt nó… khi nó còn đang trần truồng ở trên giường, phủ lên thân thể con gái là một tấm chăn nhỏ, đủ để tiền lướt qua da làm nó lạnh…. Nó hoàn toàn ko hiểu điều gì đang xảy ra, thế giới như sụp đổ, cánh cửa một cuộc đời đóng khép…. Nó shock đến mức ko nói được câu nào, chỉ biết im lặng…. đờ đẫn như vậy nhìn anh.

- Nhiều hơn một đêm của cô ngủ với bố tôi chứ?
- Anh… anh…
- Tôi chỉ muốn xem cô ngủ với bố tôi như thế nào …. Người cha đáng thương của tôi đã bị cô làm mù mắt….. Tôi chỉ muốn xem…. khả năng làm điếm của cô thế nào thôi….
- Anh…. anh…
- Một con điếm suốt đời chỉ là 1 con đĩ ko hơn. Cầm tiền và cút khỏi đây….
- Anh…
- Tôi muốn tất cả cái lũ điếm như cô, và nhất là cô, phải chịu cái cảnh mà mẹ tôi phải chịu…. Nhục nhã vì bị ruồng bỏ…. Nhục nhã rõ chưa? Cầm tiền và xéo đi…. Con điếm!

Nó cười lớn….
Nó cười sằng sặc….
Nước mắt nó ào át tuôn trào…
Đôi môi ướt đẫm…
Nó cắn môi….
giữ nguyên cái bộ dạng trần truồng đó…
Nhặt…
Nhặt…
Nhặt những đồng tiền bán thân xác mà anh vừa trả nó….
Anh ta quay đi… ko nhìn…

- Bố anh là ai?
- Là người bằng tuổi bố cô, là cái lão già mà cô đã cặp kè và làm si mê suốt 4 tháng trời, để ông ta đòi bỏ vợ. Đuổi vợ ra khỏi nhà, và bà ấy là mẹ tôi, gần 50 tuổi mà phải xách vali ra khỏi nhà và đi tự tử vì nhục! Là mẹ tôi! Là mẹ tôi! Cô hiểu chưa? COn đĩ! - Anh gào lên, nước mắt anh trào ra… nỗi tức giận và niềm căn phẫn ứa lên mạnh mẽ - Tôi thậm chí đã ko về kịp để nhìn mẹ lần cuối, chỉ vì cô đấy, con đĩ!

- Em ko biết bố em bao nhiêu tuổi - Nó cười…. môi cắn môi…. máu chảy ra hoà cùng dòng nước mắt tan - Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai…. chưa từng!
- Một con đĩ như cô, thì làm sao biết mình đã ngủ với bao nhiêu người? LÀm sao biết mình đã phá nát bao nhiêu cuộc đời chứ? Khốn nạn! Đồ điếm! Đồ chó cái!
Nước mắt … dù đã kìm nén…. vẫn tuôn ra ko ngừng… lông mi đẫm nước….. má đỏ…. môi ướt máu…. nó cười….
- Tất cả chỉ là giả dối hả anh?
- Tôi chắc sẽ yêu cô! Tôi tưởng tôi đã yêu cô! Đã quên đi mục đích tiếp cận cô của tôi, những gì cô thể hiện quá tuyệt vời, sự che dấu hoàn hảo! Nhưng …. rồi… trên giường cô cũng chỉ là con đĩ thôi….Tôi ko thể quên! Một con đĩ giết mẹ tôi, nó ám ảnh tôi!

- Vậy là…. anh sẽ yêu em…. như anh đã trót yêu em…. nếu như….em …. ko phải là một con đĩ…. phải ko?

Anh quay đi……

Không khí căn phòng đêm đầu tiên này…. đầy máu và nước mắt…. tràn ngập nỗi đau….

Nó đứng dậy …. cầm số tiền của anh trên tay… giơ lên… ngang mặt…. cười và nói với anh: “Nhiều hơn em được trả cho một đêm!”
… Mặc quần áo…. kéo nốt đống quần áo mới xếp vào tủ trong sung sướng và hạnh phúc sáng nay…. Nó nhét vào vali và kéo lết đi….
- Cám ơn anh!

Người đàn ông gục xuống! Anh ta khóc….

Cánh cửa kéo ra rồi đóng sầm…. Trời lại đổ mưa….

Nó lết vali bước đi trên đường ước, nước mưa tát vào mặt nó rát và nước mắt làm nó buốt giá, môi cắn bật máu giờ đây xót…. chảy tan trong nước mưa những giọt máu đỏ…. Nó cầm nắm tiền trên tay…….
Kiệt sức và đau đớn!
…………….

Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác một người con gái, với giọt máu ở khoé môi…. nước mắt 2 dòng khô trên đôi mắt nhắm u sầu…. Cô ấy đã chết…. Cổ tay hằn vết và máu chảy đẫm áo….
Một cái chết đau đớn và oan uổng!
………….

Nó lết trong cái đêm mưa bão đau xót ấy…. Nỗi đau đã làm tiếng cười của nó bật nước….Nó quỳ xuống một góc khuất … bên mái hiên của căn nhà bên ngõ vắng…. Lục lọi đống đồ đạc mà nó đem theo…. Hôp dao cạo mua cho anh…. để anh cạo râu…. Nó nghĩ vậy khi mua… và vui lắm, cái cảm giác được chăm sóc cho anh như cho chồng mình…..Mở quyển sổ nhật ký nó mua … với ước mơ hồn nhiên ghi chép lại những ngày sống chung của cả hai mà nó vốn nghĩ sẽ rất hạnh phúc….. Nó rạch 1 vế nhỏ trên ngón trỏ của tay phải và bắt đầu viết…. trong nước mắt… trong nước mưa… trong máu…. trái tim nó… vỡ nát theo từng dòng chữ đớn đau….
……………….

Người ta nhìn anh, khi anh đến đồn công an để nhận xác và khai báo…. Nhìn anh như nhìn một con ác thú giết người….
Anh lặng lẽ khai những gì mà người ta hỏi….
………………..

Đám tang của nó chỉ có một mình anh!
Ko phải là đám tang mà chỉ là một nắm đất chôn người chết, được đào xới lên và thả cái xác xuống… cắm một vài nén hương… bia mộ là những dòng chữ trống rỗng…
Một cái tên như bao cái tên…
……………….

Bức thư tuyệt mệnh và chiếc vali của nó… nằm im lìm ở góc nhà… Anh ko hề nghĩ đến….
……………………………………

Một buổi sáng, anh giật mình bởi tin nhắn: ” Tao lại thấy bố mày cặp kè với con kia rồi đấy!”
Anh bàng hoàng….
Gọi điện thoại lại cho bạn!
- Uh, đúng rồi, tên thế mà… nhưng nó bỏ làm ở đó lâu rồi, bỏ từ trước khi mày về nước cơ!
Thế còn những tấm ảnh thì sao? Anh cảm giác như mình sắp nổ tung. Mở những cái ảnh chụp cha mình và cô gái đó…. Anh chợt rùng mình…. Vì những bức ảnh đó…. ko có rõ mặt…..người con gái kia… chỉ 1 mái tóc giống nhau…. 1 cái tên giống nhau…. 1 chỗ làm mới…. giống nhau!
Anh chạy đến góc phòng, đôi bàn tay run rẩy…. cầm bức thư…
Nước mắt trào ra… lăn lóc trong trái tim anh hoảng loạn, đôi môi run… hàm răng va đập…. những tiếng nấc ko thành lời….Một bức thư đẫm máu… viết bằng máu và viết bằng một trái tim đau…

” Anh à, em nói thật mà! Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai! Em biết anh nhầm lẫn…. Nhưng em ko thể giải thích… vì anh nói đúng….em chỉ là một con đĩ!

Em ước gì, em được sinh ra 1 lần nữa !
Một lần trong sạch chưa bao giờ trải thân đĩ điếm….
Anh à, anh đúng…. anh ko sai…..
Nhưng có một điều anh sai….
Số tiền anh trả cho em…. ko đủ….. ko đủ…. cho một tình yêu…..
Lẽ ra… anh nên trả em nhiều hơn…. ”
………………………

Những nỗi đau dồn dập lên một cuộc đời và nhiều con người…. vì một người đàn ông mà 2 người đàn bà phải chết…. Người đàn ông kia đã mất vợ…. Và con của ông ta…. đã vô tình giết chết một người con gái yêu mình…..
Nó đã cố gắng quên quá khứ, để học cách yêu một người nhưng nó vẫn được trả tiền vì yêu người đó! Vì đơn giản… nó chỉ là một con đĩ!
Một con đĩ!

Quá khứ quay lại… giơ bàn tay tử thần bóp nghẹt con tim yếu đuối!
” Anh đã ko cho phép mình yêu em! Anh đã để em ra đi…. vì anh có một trái tim… quá …. hẹp hòi…”
Nước mắt ấy rơi vì một đời em đĩ điếm!
Anh chẳng thể sẻ chia chỉ một nỗi niềm……

(Alex Currot)

Tất niên Kỷ Sửu

Bữa nay tôi đi ăn tất niên với công ty cũ...

Cái công ty mà tôi đã dứt khoát ra đi vào tháng 9 năm Kỷ Sửu. Và tôi là nhân viên cũ duy nhất được mời đi ăn tất niên...Đi ăn tất niên với rất nhiều cảm xúc.

Bỏ qua những món ăn quá dở của Kỳ Hòa quán, bỏ qua những trận bia Zorok uống nhức cả đầu, bỏ qua những chi tiết rườm rà ngoài lề khác...thì còn lại là nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Mr T gặp lại tôi, ôm thắm thiết, tay bắt mặt mừng chào đón, còn cẩn thận đưa thiệp mời cho tôi. Ghi rõ: Anh C, bạn của anh T...Trong khi, Ng nó đã có giữ riêng 1 thiệp mời cho tôi rồi...Có lẽ Mr T sợ quên mất phần của tôi chăng...Cách nay hơn tháng, Mr T có trao đổi trước rất cẩn thận, dặn dò bằng mọi giá phải có mặt mới được. Sẽ gửi thiệp mời sau, mời trước bằng miệng...Rồi chị P lại gọi, dặn nhất định phải đi, do Mr T đã dặn dò kỹ... Vậy là tối nay, tôi có 2 thiệp mời, 2 mã số trúng thưởng...dù không trúng giải nào cả.

Mr K gặp lại tôi, cũng ôm thắm thiết. Hỏi thăm đủ thứ, còn dắt đi khoe với các sales mới đây là 1 nhân viên đặc biệt chưa từng có của công ty. Lại dăn nhỏ, sau mồng 2 tết, anh alo là em phải qua nhà anh ăn tân niên nha...

Mr H gặp lại tôi cũng tay bắt mặt mừng, nhắc nhở nhiều chuyện ngày xưa. Nhưng không quên nhắc 1 "vết" mà tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ với công ty cũ...Anh H àh, em đang kẹt lắm... Chính vụ án này làm em cảm thấy ngại ngần khi gặp lại các anh đây.

Bỏ qua vụ đó, ai cũng tỏ ra luyến tiếc và yêu quý mình hết sức, đều tỏ ý lôi kéo mình về. Mình biết công ty cũ đã tách ra làm nhiều nhánh nhỏ, và mỗi sếp đều tỏ ý kéo riêng mình đi theo cả...Ngay cả anh Lâm, supervisor cũng đến hôn vào má, nói: Anh nói thiệt, anh thương mày lắm. Đi rồi anh tiếc đứt ruột...Mấy đại ca kia, cũng sang "giết" mình mỗi người 50% mới chịu thôi...

Gặp lại những người 1 thời gắn bó, vẫn thấy không có gì xa cách, vẫn như 1 gia đình lớn. Mặc dù trong gia đình, đã có sự phân hóa, nhưng mối liên hệ, kết nối vẫn còn đó, vẫn thân thiết và yêu mến...

Lúc về, tạm biệt từng anh. Lại những lời dặn dò thân yêu...Duy có Mr T, ôm mình vào lòng, ghé tai: Dù mai này em có làm gì đi nữa, cũng nhớ giữ liên lạc với anh. Em có ý định làm sao cũng nói với anh.... Mr T muốn mình quay về bên him, là 1 cộng sự với him bên nhánh mới của công ty...

Mình hiểu hết.

Mình cũng hiểu cả việc sắp đến mình cần phải làm gì cho cuộc đời mình trong thời gian sắp đến.

Năm qua, quá nhiều việc đã xảy ra. Quá nhiều quyết định đã được xúc tiến. Nhưng kết qua thu được vào cuối năm Kỷ Sửu hầu như vẫn chưa được như ý. Đọng lại vào những thời khác cuối cùng của năm này, là những điều mình bất chợt nhận ra.

Nhân ra rằng, mình đã bớt yêu thương bản thân đi nhiều...
Nhận ra rằng, mình đã để trôi tuột đi nhiều thứ...
Nhận ra rằng, mình vẫn còn yếu đuối quá...

Nhưng, mình có được tình thương yêu. Từ những người đã từng, đã đi qua và đang ở lại với mình. Năm Kỷ Sửu, tôi thất thu trong tài chính, tôi thất bại trong công việc, tôi thất hứa với nhiều người, tôi thất nhiều thứ...nhưng tôi bôi thu tình yêu thương !!!

Có điều, năm Canh Dần phải mạnh mẽ, biết "trọng khinh", biết thương mình nhiều hơn...

Và biết vững vàng, biết cứng rắn, "bình thường hóa", dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa...Tôi biết chứ !!!