Monday, November 2, 2009

Xin lỗi...

Trong cuộc đời mình, chưa có người nào chưa phải cất tiếng nói xin lỗi dù chỉ một lần. Và cũng chưa có người nào lại không từng được người ta xin lỗi mình.

Có những lỗi lầm do bất cẩn vô tâm. Có những lỗi lầm lại do sự kém hiểu biết mà làm ra lỗi. Chứ nếu người ta thật tâm làm người khác đau đớn, họ cần gì xin lỗi.

Có lời xin lỗi vụng về ngây ngô. Có những lời xin lỗi đầy nước mắt. Có những sai lầm được bỏ qua, nhưng cũng có những sai lầm không bao giờ cứu chữa được.

Trái tim con người là một vật thể hữu cơ với chức năng nuôi sống cơ thể, nhưng cũng biết đau nhói và rộn rã theo từng hơi thở cuộc đời. Người ta nói, trái tim có giới hạn. Lâu nay tôi vẫn biết. Mà thật tế, nếu trái tim đó không biết yêu thương, rộn ràng, nó có biết đau chăng ?

"Một người mẹ yêu con tha thiết sẽ đau lòng khi con lâu về thăm. Hay giận hờn sao con lại hững hờ, vô tâm thế. Thương biết bao nhiêu để nhận lại hững hờ." 

"Một người yêu bỗng dưng cho mình cái quyền biết chờ, biết đợi, có thể gác lại tất cả mọi thứ chỉ vì một lời nói của ai kia: Anh sẽ về. Đôi khi, nghĩ cũng thật buồn cười. Anh bận thế, em tự biết chứ, em đợi anh làm gì hở bé con ? Mà em nào có hiểu, em cứ ngỡ 1 lời nói bâng quơ kia là một lời hẹn hò. Mà thử anh nói vậy, lúc anh đến không thấy em chờ xem, có chuyện không ?"

"Có chuyện, người anh thấy em mình còn khờ dại ngây ngô nên cứ để ý trông chừng. Trông chừng mãi thành ra lại càng thấy em mình khờ dại ngây ngô. Sao nó làm gì cũng sai thế nhỉ ? Này em... Thôi cũng đôi lần, tôi lỡ làm em đau. Lẽ ra, tôi có thể làm em tốt hơn thì lại càng khiến em rút vào cái ốc đảo một mình của em mất rồi...Tiếng xin lỗi ngàn lần muốn thốt, nhưng tôi lại chẳng kéo em ra khỏi đó nổi nữa..."

Đó là những lần người ta vô tình cứa vào trái tim đỏ. Nói vô tình, bởi nếu cố tình thì lời xin lỗi chẳng có ai lại nói ra làm gì. Tôi đã nhiều lần cảm thấy trái tim mình thắt nghẹn vì cũng đã vô tình làm ai đó đau lòng. Và cũng đã nhiều lần, tôi nhận được nhiều lời xin lỗi.

Có những lời xin lỗi trong nước mắt. Có những lời xin lỗi đầy ngọng nghịu. Có những lời xin lỗi kèm cả máu. Có những lời xin lỗi nhẹ nhàng...Tất cả đều dịu hơn sau đó. Nhưng tôi biết có những lời xin lỗi chưa kịp gửi, tôi vẫn biết người đó cũng đã xót xa lắm, chẳng cần xin lỗi thì lỗi kia cũng đa tan mất rồi. Cũng có những lời xin lỗi muốn gửi, nhưng lại chẳng bao giờ đến được với người nhận...Vì lý do này lý do nọ lý do kia, cũng có thể do người ta đã khép cửa rồi, ông đưa thư đến không thấy ai lại quay về....



Mong nhân gian bớt đi những lúc cảm thấy mình có lỗi, để tiếng nói kia cũng đã nhẹ nhàng....





(sáng chớm lạnh ngoài da, trong lòng chợt thanh tịnh, bỏ qua những sân si nhé TĨNH...Boong)

No comments:

Post a Comment