Friday, July 31, 2009

Đã hết tháng 7

"Giọt sương mai buổi sớm lâu rồi chưa được nhìn thấy"
------------------------------------
Vậy là đã hết tháng 7 rồi...
Tháng 7 là tháng không được may mắn. Hàng năm đến tháng này mình cũng thường hay lo lo. Cứ như có huông ấy. Mấy năm rồi cứ đến tháng 7 là lại có chuyện không vui.
Tháng này cũng vậy. 
Nhưng tháng 7 năm nay mình cảm thấy mạnh mẽ hẳn lên, và đón nhận nó một cách bình thản chứ không rối trí như hồi trước. Và cũng đã nhẫn nại hơn nhiều lắm...Trong gian khó người ta nhận được nhiều thứ khác. Hầu như trong suôn sẻ không ai thấy được giá trị con người và nhận được chân thật tình cảm.
Mình trải qua tháng 7 đến ngày cuối cùng, sống từng ngày tháng 7 một cách trọn vẹn nhất. Những vấn đề rối rắm vẫn còn đó chưa hết, những phiền muộn lo toan chưa biết giải quyết làm sao...nhưng những sự nhẹ nhàng, những tiếng cười hiếm hoi trong vắt, sự ấm áp lan toả...cũng đã chứng tỏ hết sức mạnh của nó. Tôi thấy giá trị từng ngày được đập rộn rã trái tim, được hít thở khí trời, được rong ruổi chân trần trên cỏ...
Tháng này tôi mất điện thoại.
Tháng này tôi nộp đơn xin nghỉ việc.
Tháng này tôi làm việc quần quật như trâu cả sáng cả tối.
Tháng này tôi rớt vài môn học.
Tháng này tôi hết tiền.
hahaha, nhưng...
Tháng này, tôi quyết định huỷ môn học và đăng ký mới. Học kỳ sau lại đi học giỏi như xưa.
Tháng này, tôi nhận bonus kha khá.
Tháng này, tôi xài lại số điện thoại của mình và trả trước như xưa.
Tháng này, tôi nhận được tình yêu thương gia đình gấp nhiều lần hơn trước.
Tháng này, tôi sở hữu một trái tim trọn vẹn đầy yêu thương.
Tháng này, tôi bắt đầu có lại sự tự do và sức khoẻ phục hồi cho tháng sau
Tháng này, tôi mất nhiều thứ nhưng tôi có được nhiều thứ còn quý hơn.... Lời chứ hả ?

"Ha ha một tiếng cho hả dạ, 
Mắt còn ngân ngấn lệ lo toan. 
Lo toan thì mặt lo toan, 
Rồi thì cũng sẽ đâu vào đấy thôi..."


Tuesday, July 7, 2009

Cây, Lá và Gió (đọc lại dưới 1 góc khác)

Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó… đầu tiên hãy yêu người đó trước đã....



Cây

Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây. Một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngoại hình nổi bật. Cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.

Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương, thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tối đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và… tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắc khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ hai thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “cứ tự nhiên” trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ… và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng.

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người cãi nhau. Tôi biết theo tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt bàng hoàng thật sự. Tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình.

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết rằng tôi cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay người bạn gái thứ năm, toi đã hẹn hò với cô ấy. Sau khi đi chơi được vài ngày, tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói với cô ấy. Cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay với bạn gái và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè lên ngực tôi. Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc. Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông và cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói “lá rời cây là vì gió cuốn lá đi hay là vì cây không giữ lá lại ???”



Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm. Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên, tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có – sự ganh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. Nhưng sau đó hai tháng thì họ chia tay, tôi chưa khịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một nguời con gái khác.

Tôi thích anh ấy và biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của tôi mà thôi. Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.

Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh ấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thoại của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. Ba năm khó khăn cũng trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thoảng, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt ba năm.

Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày cậu ấy đều thể hiện tình cảm với tôi, cậu như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cái cây mà nó dựa dẫm. Ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho cậu ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn… cho nên tôi đã quyết định rời cây… nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại…

Lá lìa cành là vì gió thổi lá đi hay vì cây không giữ lá ở lại???


Gió

Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó, một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trưởng. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy. Khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô. Nhìn cô ấy đã trở thành sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.

Một ngày cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy có gì đó trống vắng. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó, cảm giác khó chịu lắm. Bữa đó đội trưởng cũng không tới. Tôi tới lớp của hai người, đứng ở ngoài và nhìn thấy anh ấy đang la mắng cô. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi, cười rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi.

“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu.”

“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề mà bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây.”

Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và những cuộc điện thoại của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phải là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng bốn tháng, tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần. Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nỗi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hy vọng, hy vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.

Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. Tôi hỏi cô ấy “em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết vậy?” “Đầu em đau lắm.”, “Hả?” “Đầu em đau lắm.” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy. Khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng… Và từ hôm đó… chúng tôi là một đôi.

{ Vậy lá rời cây vì gió thổi lá đi hay vì cây đã không giữ lá lại? }

====================================================

Warm0711: Lá rời cây không phải vì gió. Một cơn gió dù mạnh đến mấy cũng không thể làm một chiếc lá xanh rời cành được. Nhưng một chiếc lá vàng thì có thể rời cây bất cứ lúc nào, lá rời cây vì lá đã quá mệt mỏi rồi…

Goliactiveplus: Cây yêu, nhưng Cây không dám đối diện với tình cảm của chính mình. Cây mang trong đầu suy nghĩ “cái gì của mình thì trước sau cũng là của mình” nhưng Cây quên mất rằng “để biến một thứ thành của mình, mình phải xứng đáng để sở hữu nó trước đã.” Có vẻ như Cây là một người dễ bị tổn thương. Cây không cho phép mình bị tổn thương và cũng không muốn Lá vì những tin đồn mà buồn bã. Thế nhưng cuối cùng Cây là người mất trắng, vì Cây nhu nhược, cứng đầu và vì Cây yêu Lá bằng một tình yêu ích kỷ.

Magic_kiz: Lá ra đi là vì ba lý do: vì Cây không giữ, vì Gió cuốn và quan trọng hơn là vì Lá đã chọn cho mình một con đường khác, con đường không dựa dẫm vào Cây nữa, chấp nhận thay đổi và chấp nhận ra đi. Yêu là không bao giờ phải nói “rất tiếc”. Nhưng yêu mà không dám thể hiện ra ngoài lại càng là một điều đáng tiếc. Nếu là Cây, tôi sẽ không mất thời gian thử nghiệm tình yêu với những người con gái khác đâu. Làm thế chẳng hay ho gì. Còn nếu tôi là Lá, tôi sẽ tấn công Cây. Lá biết Cây có tình cảm với mình. Lá cũng rất yêu cây –> đủ tiêu chuẩn cho một Spider girl rồi còn gì, chỉ thiếu mỗi cái Dũng Cảm hoặc bị dư thừa cái Tự Ái thôi. Trong truyện, tôi thích nhất là Gió, dám yêu và dám cố gắng vì tình yêu của mình. Có điều tôi là con gái nên không dám mạnh dạn thế đâu.

Koolcheng: Tôi trân trọng sự phấn đấu và cố gắng của Gío. Tình yêu là như thế, phải luôn cố gắng giành lấy người mình yêu thương. Cây đã rất khờ dại. Người anh cần là Lá, nhưng chính vì Lá quá gần gũi nên anh không nhận thấy được sự quan trọng của Lá cho đến khi mất đi Lá. Lá yếu mềm nên mọi con đường Lá chọn đều có thể thông cảm được. Tôi sẽ là Gió, nếu chiếc Lá kia tôi thực sự yêu và Cây không xứng đáng để giữ lấy Lá.

Thuytien580: Em đã từng là Lá. Em chấp nhận yêu một người thứ ba, người theo đuổi em gần một năm. Em nghĩ rằng với tình cảm nồng nhiệt và sự chăm sóc chu đáo của anh, em sẽ yêu anh. Thế nhưng chuyện gì đến cũng phải đến. Không có tình yêu thực sự từ phía em, thế là chia tay. Dù không yêu anh, em cũng cảm thấy rất buồn. Chẳng ai vui, chẳng ai hạnh phúc…

Hongngọc217: tôi nghĩ Lá rời Cây vì Cây không giữ Lá lại. Cho dù không có Gió, Lá cũng sẽ rời Cây. Tôi cũng đang là Lá, tôi đang cố gắng rời Cây… nhưng cũng không bay theo gió.

Choco_apple: Tôi đã từng là Lá, nhưng hỏi tôi cảm động vì ai nhất, tôi sẽ nói tôi thương Cây! Vì sao? Vì Cây ích kỷ, và chính sự ích kỷ này đã mang đến cho Cây nhiều đau đớn nhất. Tôi không dùng luật nhân quả ở đây vì nó quá nặng nề. Thế nhưng rõ ràng Cây đã phải trả giá, trả giá cho cái tôi ảo tưởng của mình. Và rằng cái đau cuối cùng của Cây, khi Lá đi theo Gió, là cái đau của “tiếc nuối”, nỗi đau đó gấp ngàn lần nỗi đau “chờ đợi” của Lá hay nỗi đau “khoan dung” của Gió. Và hơn tất cả, tôi thương Cây vì Cây đã sống mà bỏ lại phía sau “mục đích”, thứ mà người ta rất cần để dựa dẫm vào nó, để mơ một hạnh phúc. Điều này thì cả Lá và Gió đều có. Lá và Gió biết mình yêu và nên trông đợi vào điều gì…

Petit Riz: Rõ ràng Lá ra đi trong miễn cưỡng và có vẻ chỉ cần một câu “Em đừng đi!” của Cây thôi là Lá sẵn sàng dẹp Gió sang một bên để ở lại bên Cây liền. Vì sao ư? Vì người Lá yêu thật sự là Cây. Suy ra, vì Cây không giữ Lá lại nên Lá buộc phải ra đi, nếu không với Gió này thì cũng với một Gió khác. Điều làm tôi băn khoăn là liệu Cây có thật sự yêu Lá không, bởi vì cảm xúc đầu tiên khi thất tình là sự tự ái, chứ không phải nỗi buồn vì mất đi tình yêu???

Myblueco: hic, thật khâm phục Lá vì Lá thật can đảm, nhưng phải thêm một tính từ nữa mới đủ, đó là mù quáng. Sao lại có thể giữ mãi tình cảm của mình với một người không biết quý trọng tình cảm của người khác… Cây không xứng đáng được như vậy đâu!

LanRung: Tôi đã từng quá dựa dẫm vào một người… Chúng tôi đã là một đôi suốt 5 năm. Rồi một hôm tôi biết được rằng anh yêu nhưng không chắc có cần tôi ở bên cạnh anh hay không. Tôi không chịu nổi điều đó, tôi thấy mình thật vô nghĩa… Và khi tôi nói “chúng ta hãy sống mà không cần có nhau…”, anh đã không nói gì… Bạn nghĩ Lá thốt lên câu “Đầu em đau lắm” là khi nào? Tôi chắc chắn là sau khi Cây chỉ cười và chúc mừng Lá đã bắt đầu quen với một người con trai khác… Lá rời Cây vì Cây đã không giữ Lá lại. Nhưng nếu Lá đi cùng Gió, Lá có hạnh phúc chăng… vì một khi đã rời khỏi Cây, làm sao Lá giữ được màu xanh ??? Một ngày đẹp trời kia, khi Gió đến cuốn tôi đi, tôi nhất định sẽ thành Mây…sánh đôi cùng Gió. Những nỗi đau của Lá sẽ chỉ còn là của Lá mà thôi…
(ST )

Monday, July 6, 2009

Điều nhận ra trong cuộc sống



Tôi phát hiện ra rằng:

1. Phàm khi mình làm 1 việc gì đó mà làm cho bản thân mình thì sẽ có động lực mạnh mẽ. Nhưng nếu mình làm một việc mà đó là vì tâm huyết và trái tim, linh hồn của một người mà mình yêu quý thì động lực đó lại càng mạnh mẽ hơn gấp bội phần.

2. Làm việc mà vì tiền thì đó là làm việc vì cuộc sống. Nhưng làm việc vì trái tim là làm việc vì chính bản thân tương lai mình.

3. Yêu một người không phải là nhận mà là cho.

4. Không ai tốt với mình cả. Chỉ trừ những ai mình xem là người trong gia đình.

5. Thiên hạ có hàng ngàn cách để ngọt ngào với mình thì cũng có hàng tỷ cách để treo cổ mình.

6. Sống phải biết lỳ, biết khôn và biết thủ.

7. Làm vừa lòng tất cả mọi người là làm khổ chính bản thân.

8. Ngoan quá hoá ra là một điểm yếu khó sửa.

9. Thanh tịnh là một cảnh giới khó với.

10. Mưa có thể làm ướt áo nhưng da thịt không cảm nhận được cái rát buốt bằng một câu nói vô tình cứa vào tim.
11. Có những nỗi đau không hàn gắn được và có những niềm riêng không bao giờ vơi cạn.

12. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
13. Yêu một người là chỉ cần 1 ánh nhìn thôi cũng đủ khiến cả cuộc đời đi theo.
14. Quánh nhau tét đầu mẻ trán không bằng dịu ngọt tẩm formol.
15. Càng cao danh vọng càng dày gian nan.
16. Mấy người xởi lởi, hỉ hả coi vậy chứ trong bụng thâm sâu.
17. Ánh mắt có thể cho biết trong bụng kẻ đó thế nào và có mấy con giun.

Sunday, July 5, 2009

Tôi học chữ Nhẫn




Nhịn được cái tức một lúc, tránh được mối lo trăm ngày

Muốn hoà thuận trên dưới, nhẫn nhịn đứng hàng đầu

Cái gốc trăm nết, nết nhẫn nhịn là cao

Cha con nhẫn nhịn nhau, vẹn toàn đạo lý

Vợ chồng nhẫn nhịn nhau, con cái khỏi bơ vơ

Anh em nhẫn nhịn nhau, trong nhà thường yên ấm

Bạn bè nhẫn nhịn nhau, tình nghĩa chẳng phai mờ

Tự mình nhẫn nhịn được, ai ai cũng mến yêu

Người mà chưa biết nhẫn, chưa phải là người hay


********************************


Có khi nhẫn để yêu thương
Có khi nhẫn để tìm đường lo toan
Có khi nhẫn để vẹn toàn
Có khi nhẫn để tránh tàn sát nhau

Nhẫn một chút sóng yên gió lặng
Lùi một bước biển rộng trời cao

Có khi nhẫn để yêu thương
Có khi nhẫn để tìm đường lo toan
Có khi nhẫn để xoay vần
Thiên thời, địa lợi, nhân tâm hiệp hòa
Có khi nhẫn để vị tha
Có khi nhẫn để thêm ta, bớt thù
Có khi nhẫn: tỉnh giả ngu
Hơn hơn, thiệt thiệt đường tu khó lường
Có khi nhẫn để vô thường
Không không, sắc sắc đoạn trường trần ai
Có khi nhẫn để lắng tai
Khôn khôn, dại dại nào ai tránh vòng
Có khi nhẫn để bao dung
Ta vui người cũng vui cùng có khi
Có khi nhẫn để tăng uy
Có khi nhẫn để kiên trì bền gan
Có khi nhẫn để an toàn
Có khi nhẫn để rõ ràng đúng sai
Bạn bè quan hệ nào ai
Có khi nhẫn để khinh người trọng ta

Xem ra cũng khó đó mà
Chữ Tâm, chữ Nhẫn ngẫm ra cũng gần


******************************************

Nhẫn đối với tôi không chỉ là nhẫn nhịn mà còn là kiên nhẫn, bởi tôi nếu không kiên nhẫn sẽ khó mà có được cái tôi đang muốn có, và cũng khó giữ được cái tôi đang có... Chữ Nhẫn từ xưa đến nay, ngẫm xem ra người ta treo nó trong nhà hẵng cũng có cái lý.

Từ nay, nhắc mình chữ Nhẫn !!!

Chong chóng và gió


Gió nhẹ, chong chóng quay. . .

" Cậu lúc nào cũng quay mãi thế à? " Chợt gió hỏi chong chóng.

" Ừ, có lẽ vậy!! " Chong chóng đáp. " Vì cậu thổi nên tớ phải quay! "

" Vì tớ sao?? " Gió ngạc nhiên.

" Vì cậu. Vì cậu mà tớ quay, cũng vì cậu mà tớ sống. " Chong chóng trả lời. " Nếu tớ không quay thì tớ là một cái chong chóng chết!! "

" Nếu. . . nếu có một ngày. . . tớ không ở bên cậu nữa. . . " Gió ngập ngừng.

" Tớ không biết. Trên đời này có vô vàn ngọn gió và vô vàn chong chóng. Bình thường thì chong chóng cần gió. Gió như là nguồn sống của chong chóng. Chong chóng thiếu gió, chong chóng không còn sức sống nhưng gió thiếu chong chóng thì gió vẫn vậy. " Chong chóng nhẹ nhàng trả lời gió.

" Ừhm. Có lẽ!! " Gió đáp, với tất cả sự thờ ơ.

***

Chong chóng hiểu hết tất cả. Rằng một ngày kia, gió sẽ chán chong chóng. Rằng chong chóng sẽ già đi theo thời gian nhưng gió thì không. Rằng ngày đó đã sắp đến rồi. Chong chóng thở dài. Chong chóng sắp già mất rồi. Hai ngày, chong chóng không được gặp gió. Có lẽ là chong chóng nhớ gió. Rồi. . . Trời gió lên, chong chóng quay. . . Gió đến rồi!! Gió vẫn thế, vẫn thờ ơ và vô tình. Chong chong nhìn gió, không tin vào mắt mình. Gió, là gió. . . Nhưng đáp trả lại sự nhiệt tình của chong chóng chỉ là một làn gió nhẹ, đủ để chong chóng rung động.

" Tớ phải đi! " Đột ngột gió lên tiếng.

" Cậu phải đi à?? Cậu đi đâu!?? " Chong chóng hỏi, trong hoảng loạn.

" Xa lắm, họ rủ tớ đi, các cơn gió khác!! Chúng tớ phải đi, vì sắp đến mùa khô rồi!! "

" Thật sao?? " Điều chong chóng lo sợ cuối cùng cũng tới. " Cậu có về không!!? "

" Thế cậu có đợi không? " Gió hỏi lại.

" Tớ đợi. Chỉ cần cậu nói có về là tớ tin cậu có về!! " Chong chóng lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng có niềm tin tuyệt đối vào người khác.

" Ừh. Nếu cậu đợi thì tớ sẽ về!! " Gió đáp.

" Cậu sẽ về thật chứ?? Khi nào thì cậu về?? "

" Nhanh thôi, khoảng năm mười ngày gì đó!! " Gió trả lời. " Tin tớ nhé!? "

" Tớ tin cậu, cậu đi đi!! Tớ sẽ chờ!! Cậu sẽ về, sẽ mang cho tớ bông hoa màu tím chứ?? " Chong chóng nói, lòng lại nhen lên niềm hy vọng.

" Chắc chắn!! Hoa màu tím nhé!! " Gió khẽ cười.

Chong chóng không nói gì cả, chỉ biết lặng nhìn gió đi.

***

Rồi gió đi. Chong chóng ở lại và chờ đợi. Chờ mỏi mòn. Một ngày, hai ngày. Một tuần, hai tuần. Rồi một tháng, hai tháng. Gió vẫn không về. Chong chóng vẫn đợi. Chong chóng tin gió. Tin vào lời hứa của gió. Năm đó, khô hạn, nắng nóng. Trời lặng không chút gió. Mọi người đã đi đến vùng khác. Riêng chong chóng vẫn ở mãi nơi này. Chong chóng sợ nếu mình đi thì khi gió quay về sẽ không gặp. Chong chóng sợ không gặp được gió.

Cậu ấy sẽ về!! Cậu ấy hứa rồi mà!! Cậu ấy bảo nếu mình đợi thì cậu ấy sẽ về!!

Mình phải tin vào cậu ấy!! Cậu ấy không lừa mình!! Cậu ấy không nói dối!!

Phải tin, ai nói gì mình mặc kệ!! Cậu ấy sẽ về!! Phải tin tưởng!! Phải tin. . .

Cứ thế, chong chóng đã đợi hơn mười năm!! Chong chóng vẫn cứ tin, chong chóng vẫn cứ đợi, chong chóng vẫn cứ hy vọng!! Màu vàng cam ngày xưa, giờ chỉ là một màu bàn bạc, màu của thời gian, màu của sự chờ đợi. Nhưng chong chóng vẫn đợi!!

***

Rồi một ngày kia. Đã có người phát hiện ra chong chóng. Là một cơn gió. Trời gió lên, chong chóng quay. . . Gió!? Chong chóng quay, chong chóng lại tràn đầy sức sống nhưng. . . đó không phải là gió, chỉ là hơi từ miệng một cô bé. " Gió ở đâu?? " Chong chóng tự hỏi. Có lẽ gió đã quên chong chóng rồi, có lẽ bây giờ gió đang ở bên một chong chóng nào khác. Có lẽ là thế. Nhưng. . . gió đã hứa là sẽ về với chong chóng rồi kia mà. Cô bé vẫn đang thổi. Chong chóng quay nhưng chong chóng không hạnh phúc. Đây không phải là gió của chong chóng. Đây không phải là cơn gió mà chong chóng đã chờ đợi suốt mười năm. Gió của chong chóng khác, gió của chong chóng tuy vô tình nhưng khi làm chong chóng quay lại có cảm giác khác. Không, không phải!! Không phải gió của chong chóng. Chong chóng không muốn quay vì cô bé. Chong chóng chỉ muốn quay vì gió thôi. Nhưng cô bé cuối cùng cũng vứt bỏ chong chóng như cơn gió kia đã từng làm hồi mười năm trước.

***

Chong chóng lại trơ trọi một mình. Lại tiếp tục héo hon vì chờ đợi. Lại tiếp tục hy vọng vài lời hứa của gió. Mười năm rồi. Chong chóng cứ thế chờ đợi trong vô vọng. Chong chóng chỉ mong gặp được gió, dù chỉ một lần thôi cũng được. Gặp để lòng chong chóng thôi day dứt. Ngày ấy chong chóng không dám nói. Chong chóng sợ. . .


Gió à!! Cậu về đi!! Tớ vẫn đang chờ cậu!! Vẫn đang chờ!!

Tớ nhớ cậu lắm!! Cậu đang định bỏ rơi tớ đấy à??

Đừng làm vậy nhé!! Bỏ rơi người khác là không tốt đâu!!

Liệu có ai hiểu tại sao gió lại bỏ chong chóng?? Gió sợ, sợ tính cách ương bướng, thích cái mới của mình làm chong chóng tổn thương. Nhưng gió làm vậy đã để chong chóng tổn thương nặng nề hơn. Gió đã làm chong chóng phí hoài cả đời mình để chờ đợi. Gió ác lắm!! Chong chóng vẫn tin gió, chong chóng không trách gió, chong chóng có một niềm tin mãnh liệt.


Gió có vị gì nhỉ?? Không ai biết.

Gió có màu gì nhỉ?? Không ai biết.

Gió có mùi gì nhỉ?? Không ai biết.


Nhưng chong chóng biết. Gió có vị mặn của nước mắt chong chóng. Gió có màu bạc của thời gian và sự chờ đợi. Gió có mùi máu đang rỉ ra từ trái tim chong chóng.

Chong chóng không dám thừa nhận mình đã yêu gió. Nhưng đó vẫn là sự thật. Chong chóng yêu gió. Chong chóng chờ gió là để nói ra điều này để thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Mục tiêu của chong chóng chỉ có vậy. Chong chóng không dám mơ đến gió. Chong chóng không cần gió yêu chong chóng. Chong chóng chỉ cần gió về thôi. Liệu chong chóng có đòi hỏi cao quá không?? Mười năm sống trong hy vọng, mười năm con vịt cứ nghĩ mình là thiên nga, mười năm ảo tưởng, mười năm sống như người mộng du đã làm chong chóng không còn chút sức lực nào nữa. Chong chong không chịu nổi cái cảm giác ngột ngạt này nữa rồi.


Không!! Mình phải sống, mình phải đợi!! Gió sẽ về!! Sẽ về mà!!

Đã hứa!! Gió không nuốt lời đâu!!

Nghe này chong chóng!! Yêu thương là tin tin tưởng!!

Chong chóng yêu gió thì chong chóng phải tin gió chứ!!

Gió sẽ trở lại!! Chút nữa thôi!! Cố lên nào chong chóng!!

***

Trời gió lên, chong chóng quay. . .


Gió, là gió!! Là cơn gió đó!! Gió về rồi!! Chong chóng lại quay, chong chóng hạnh phúc!!

" Dối trá!! Cậu bảo chỉ năm mười ngày!! " Chong chóng nghẹn ngào.

" Xin lỗi, tớ. . . "

" Đừng xin lỗi!! " Chong chóng hét lên. " Tớ không tha thứ cho cậu đâu!! Bây giờ và mãi mãi!! "

" Nghe tớ giải thích, chong chóng!! Chấp nhận lời xin lỗi của tớ đi!! Tớ thực sự muốn quay lại với cậu nhưng sức khỏe của tớ không cho phép!! Tớ không thể đi đoạn đường xa như vậy để về với cậu được, gần 400 km!! Tớ cũng nhớ cậu lắm!! Tớ. . . tớ cần cậu chấp nhận lời xin lỗi này!! "

" Cậu bỏ tớ hơn mười năm, rồi bay giờ trở về xin lỗi là xong hết sao?? "

" Tớ đã thực hiện lời hứa với cậu rồi mà!! " Gió yếu ớt đáp.

" Lời hứa!? Thế cậu có nhớ cậu hứa gì không?? "

" Tớ không còn nhiều thời gian nữa!! Tớ không biết có thể tìm cho cậu bông hoa màu tím không!! Tớ sẽ cố!! Nhưng sợ không kịp!! Tớ sắp chết rồi!! " Gió nói, nhẹ nhàng như tuyết rơi.

Hả?? Cái gì?? Không còn nhiều thời gian nữa!? Sợ không kịp!? Sắp chết??

Chong chóng không tin!! Không phải!! Sao gió có thể chết được!?

" Cậu . . . mà chết thì tớ phải làm sao!? "

" Xin lỗi, tớ thực sự không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này!! Nhưng. . . " Gió nói mà cố không để giọng mình khác đi.

" Cậu mà bỏ rơi tớ là không bao giờ tớ tha thứ cho cậu đâu!! " Chong chóng hét, giọng lạc đi. " Tớ yêu cậu!! "

" Trước đây tớ luôn phân vân liệu cậu có yêu tớ không!! Bây giờ thì tớ xác định được rồi!! Tớ về không uổng phí!! Bông hoa màu tím, tớ sẽ tìm, chờ nhé!! "

" Không!!! Tớ không để cậu đi đâu!! Tớ sợ lắm!! Cậu đừng để tớ lại một mình, tớ sợ lắm!! " Chong chóng nói trong nước mắt.

" Tớ không bỏ cậu đâu!! Tớ đã về rồi kia mà!! Một chút thôi!! Về ngay!! " Gió khẽ hôn lên chong chóng. Rồi lại đi. Rồi lại bỏ chong chóng.

Chỉ còn lại một mình chong chóng. Chong chóng không thể giữ chân được gió. Gió quen tự do rồi.


Cơn gió không dừng chân nơi đây. . .

Xin lỗi cậu nhiều lắm. chong chóng!!! Tớ không muốn cậu đau khổ vì tớ!!

Trên đời này còn nhiều cơn gió nữa mà!! Đâu phải chỉ có tớ là gió!!

Đừng khóc, thấy cậu khóc tớ đau lòng lắm!! Cậu đừng khóc!!

Đừng vì tớ mà đau khổ, đừng vì tớ mà làm bất kì chuyện gì dại dột!!

Tớ không muốn cậu thấy tớ chết!!

Tớ sẽ chịu đau khổ một mình!! Tớ sẽ không để cậu tổn thương lần nữa đâu!!'

Xin lỗi cậu, vì tất cả những gì tớ có lỗi!!

Chong chóng lặng nhìn gió!!

Cậu về để làm gì?? Cậu ác lắm!! Cậu làm vậy sao tớ vui được!?

Thà cậu nói cậu ghét tớ, thà cậu nói cậu đã có chong chóng khác!!

Thà là vậy!! Có lẽ tớ dễ chịu hơn bây giờ!!

Chứ bây giờ lòng tớ đau lắm cậu biết không??

Một câu nói dối như ngày xưa để tớ tiếp tục sống vui vẻ đối với cậu khó lắm sao??

Chỉ là một câu nói để tớ yên lòng thôi mà!! Không được sao??



(đọc bài này, cảm thấy khó chịu quá ><)

Dù em không yêu anh đi chăng nữa…

Có một chàng trai hay đi theo em trên suốt con đường về. Chàng trai ấy đã từng ước: “Giá mà xe em bị… hỏng giữa chừng thì tốt biết bao”, sẽ có người được “rat ay nghĩa hiệp” giúp em. Em cứ bảo chàng trai ấy thật ngốc, bởi em chẳng bao giờ bị hỏng xe cả, thế nên em không cần một “vệ sĩ” theo sau. Thế nhưng mà, liệu em có dám chắc rằng, một tháng, một năm nữa, xe của em sẽ không bao giờ trục trặc không? Và anh nghĩ, em cần “chàng vệ sĩ” đó lắm chứ!

Cũng có một chàng trai thích đem theo chiếc ô màu… hồng, mặc cho bạn bè trêu tới trêu lui. Mùa hạ nắng mưa bất chợt, và chàng trai ấy biết em chẳng bao giờ nhớ để mang ô theo. Em lại còn rất thích tắm mưa nữa, nên có người cứ phải “kì kèo”, phải “lắm điều” mãi mới khiến cho em vừa phụng phịu, vừa miễn cưỡng bật ô lên. Dù em bảo chẳng thích chàng trai rắc rối ấy tí nào, nhưng chỉ cần biết chắc rằng em sẽ không bị ốm vì mưa, chàng trai ấy có rắc rối thêm 1000 lần nữa cũng vẫn vui thật là vui.

Ừ thì cứ cho rằng anh đáng ghét, toàn chọn lúc… nửa đêm để mà nhớ em, khiến điện thoại của em đang “ngon giấc” lại cứ phải rung lên bần bật. Thế nhưng mà, nếu không có những cuộc điện thoại đáng ghét ấy, em sẽ thường xuyên ngủ quên luôn trên bàn máy tính, và hôm sau mặt xấu xí bao nhiêu vì hang tá những nốt muỗi đốt đỏ lựng. Thấy không nào, để bảo vệ sức khỏe và cả… sắc đẹp của em, cần anh lắm chứ!

Anh tin rằng, sẽ có lúc em nhận ra…

Những lúc em buồn, mặt mày ủ rũ, bí xị, nếu không có anh “vô tâm” vẫn cứ cười tươi hết cỡ, trêu em đủ thứ, làm cho em tức điên lên, liệu em có thể vì… dồn hết tức giận sang anh mà quên béng những chuyện “vớ vỉn” kia được hay không? Và anh sẽ “nịnh” em bằng kem, bằng bim bim, kẹo mút, thế là mọi chuyện tiêu tan sạch trơn. Đâu phải sự “vô tâm” của anh là không cần thiết, đúng không?

Giả dụ có một tên “hâm đơ” nào dám… thích em, anh sẽ làm mọi cách để em nhận ra rằng, hắn chẳng đáng yêu, chẳng ga lăng, chẳng dễ thương tí tẹo nào cả. Và anh sẽ “bảo vệ” em trước sự “tấn công” ồ ạt của hắn, bằng cách giả vờ anh là… người yêu em chẳng hạn. Đảm bảo, sớm muộn, hắn sẽ “chạy xa” thôi, thế là em khỏi phải lo gì nữa cả. Em sẽ không thể phủ nhận được “tầm quan trọng” của anh đâu nhé!

Em à, có thể là em chưa yêu anh, nhưng không phải là “Em không cần có anh ở bên”. Anh thực sự nhận thấy rằng, mình rất… quan trọng với em. Do đó, anh sẽ mãi vẫn ở bên em như bây giờ…

Dù cho em không yêu anh đi chăng nữa…

Thì ở bên cạnh em, trở thành người “cần thiết” với em như bây giờ đã khiến anh hạnh phúc lắm rồi.

Anh tin, sẽ có lúc em nhận ra…

Thursday, July 2, 2009

Ngủ đi em



Meo meo, em díp mắt rồi,
Chân thì buông thõng, tai thôi phập phồng.
Mắt xanh, chân nhỏ, miệng hồng,
Khép thôi tất cả, mơ hồng đi em.

Miao miao...

Wednesday, July 1, 2009

Biếng yêu...


"Trong cảm xúc chết dần lịm, 
Tôi mơ hồ nghe tiếng chim ri ri..."
(kata)


Bất chợt khóc mà không kịp quay mặt
Giấu vào trong tiếng nấc tự cõi lòng
Nên gương kia đã kịp thời chứng kiến,
Ánh mắt buồn héo hắt nỗi đau thương.

Xưa mụ ác hỏi rằng gương ai đẹp
Nay ai hỏi, gương biết rõ người đau ?
Sâu đôi mắt thêm thâm quầng đôi mắt
Lạc mất hồn tinh tế ở đâu đâu.

Em tôi hỡi tỉnh lại đi em hỡi,
Dậy mà nghe chim hót ngập ngừng xa.
Bầu ngực nhỏ khi cất giọng hoà ca,
Là lay động tâm hồn người tri kỷ.

Này em tôi, em hãy thôi ích kỷ,
Trói hồn em trong bể giận sông hờn.
Để máu nóng đang chuyển hồi lạnh lẽo,
Để lòng em băng giá ngập trời đông.

Nụ cười em đi vắng tự hồi nao,
Thế vào đó là mắt sầu u ẩn.
Còn tim em thì thôi lại im lặng,
Giận hay không cũng chẳng tỏ lời nào.

Em tôi hỡi, có nghe gió lao xao
Hoà giọt nước làm thành cơn mưa bão.
Hay lòng em đang cuộn sóng dâng trào,
Nên da thịt dầm mưa mà chẳng biết ?

Thương em quá, trái tim em lãnh cảm
Chợt sống lại chưa kịp bừng ánh mắt.
Cảm xúc dần chết lịm một chiều thu
Theo gió đẩy ngoài hè kêu xào xạc.

Ai đã cướp đi của em đôi mắt,
Cùng tiếng nói dịu dàng hay thỏ thẻ.
Để giờ em chỉ còn là cái xác,
Biếng nói, biếng cười, biếng cả yêu.

(kata)