Friday, February 17, 2012
How many other things are we missing?
A man sat at a metro station in Washington DC and started to play the violin; it was a cold January morning. He played six Bach pieces for about 45 minutes. During that time, since it was rush hour, it was calculated that 1,100 people went through the station, most of them on their way to work.
Three minutes went by, and a middle aged man noticed there was musician playing. He slowed his pace, and stopped for a few seconds, and then hurried up to meet his schedule.
A minute later, the violinist received his first dollar tip: a woman threw the money in the till and without stopping, and continued to walk.
A few minutes later, someone leaned against the wall to listen to him, but the man looked at his watch and started to walk again. Clearly he was late for work.
The one who paid the most attention was a 3 year old boy. His mother tagged him along, hurried, but the kid stopped to look at the violinist. Finally, the mother pushed hard, and the child continued to walk, turning his head all the time. This action was repeated by several other children. All the parents, without exception, forced them to move on.
In the 45 minutes the musician played, only 6 people stopped and stayed for a while. About 20 gave him money, but continued to walk their normal pace. He collected $32. When he finished playing and silence took over, no one noticed it. No one applauded, nor was there any recognition.
No one knew this, but the violinist was Joshua Bell, one of the most talented musicians in the world. He had just played one of the most intricate pieces ever written, on a violin worth $3.5 million dollars.
Two days before his playing in the subway, Joshua Bell sold out at a theater in Boston where the seats averaged $100.
This is a real story. Joshua Bell playing incognito in the metro station was organized by the Washington Post as part of a social experiment about perception, taste, and priorities of people. The outlines were: in a commonplace environment at an inappropriate hour: Do we perceive beauty? Do we stop to appreciate it? Do we recognize the talent in an unexpected context?
One of the possible conclusions from this experience could be:
If we do not have a moment to stop and listen to one of the best musicians in the world playing the best music ever written, how many other things are we missing?
Thursday, February 16, 2012
Luôn chờ em cúp máy trước...
Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu
nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng
chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy
trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai
lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không
trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.
Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.
Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.
Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt"
Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".
"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.
Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.
Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.
Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.
Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt"
Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".
"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.
Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.
Wednesday, February 15, 2012
Trò chuyện cùng Thượng Đế
Tôi: "Thượng đế, con có thể hỏi ngài 1 câu được không?"
God: "Tất nhiên."
Tôi: "Ngài phải hứa là không nổi giận?"
God: "Ta hứa."
Tôi: "Tại sao Ngài lại để quá nhiều thứ tồi tệ xảy ra với con ngày hôm nay?"
God: "Chính xác là con muốn nói điều gì?"
Tôi: "Sáng nay, con dậy trễ."
God: "Phải."
Tôi: "Xe thì chết máy."
God: Okay.
Tôi: "Vào bữa trưa, họ làm sai món sandwith của con và con phải chờ rất lâu cho món khác."
God: Huummm.
Tôi: "Trên đường về nhà, ngay khi con vừa bắt máy điện thoại di động thì nó hư."
God: "Ta biết."
Tôi: "Và trên tất cả mọi thứ, khi con về đến nhà, chỉ muốn thả mình
vào cái máy massage chân mới mua để thư giãn. Vậy mà nó cũng hư nốt!
Mọi thứ dường như chống đối lại con ngày hôm nay. Tại sao Ngài lại đối
xử với con như vậy!"
God: "Để ta xem, thần Chết đã ở bên cạnh
giường của con sáng nay và ta buộc phải gửi một thiên thần đến chiến
đấu để cứu lấy mạng sống của con. Ta đã để con ngủ xuyên suốt sự việc
ấy."
Tôi (Ngạc nhiên): "Oh…"
GOD: "Ta đã không cho xe của con nổ máy vì có 1 tài xế đang say xỉn đợi con ở cuối con đường nếu như con đi qua."
Tôi: (xấu hổ)
God: "Người đàn ông làm sandwitch hôm nay đã bị bệnh và ta đã không
muốn con bị lây bệnh. Tất nhiên, ta cũng biết là con sẽ bị trễ việc vì
điều đó."
Tôi: "Okay"
God: "Điện thoại của con bị hư
là tại vì người gọi con khi ấy sẽ gây ra một cuộc cãi vã không đáng có
và như thế thì rất dễ gây ra tai nạn."
Tôi (nhẹ nhàng lại): "Con hiểu…"
God: "À..còn về cái máy massage chân, nó có một điểm yếu là nó sẽ làm
ngắt toàn bộ nguồn điện trong nhà của con. Ta không nghĩ là con muốn ở
một mình ở trong bóng đêm, đúng không?"
Tôi: "Con xin lỗi, Thượng đế."
God: "Đừng xin lỗi, chỉ cần học cách tin vào Ta thôi vè tất cả điều tốt đẹp lẫn xấu."
Tôi: "Con sẽ tin Ngài."
God: "Và phải tin rằng, kế hoạch của ta dành cho con luôn luôn tốt hơn kế hoạch của con."
Tôi: "Con sẽ làm như vậy. Và con thực sự cám ơn Ngài vì tất cả những gì Ngài đã làm cho con ngày hôm nay."
God: "Đừng khách sáo, con của ta. Chỉ là một trong rất nhiều ngày làm
Thượng đế thôi…và Ta thì rất thích chăm non những đứa con của mình."
Saturday, February 11, 2012
Valentine 2012
Năm Thìn, Valentine sắp đến...
Thủy nói mình qua bên bạn ấy trang trí Lễ Tình Nhân và dặn ngày 14 nhớ qua bên đó chơi...ôi, cô bạn thân đáng yêu của tôi...chưa biết là bày biện ra làm sao, nhưng cái cảm giác nôn nao chuẩn bị và cả sự ngọt ngào tràn dâng cho ngày Valentine cũng đáng để tận hưởng rồi.
Năm nay, cảm nhận được sự ngọt ngào đến 1 cách dễ chịu. Mặc dù mình vừa chuyển công ty, vừa mất 1 cái ổ cứng di động tích tụ 2 năm kinh nghiệm, còn kẹt 1 mớ tiền chưa giải quyết..nhưng mà từ tết đến giờ, thấy sự ngọt ngào dâng tràn trong tim, trong óc...Mọi thứ nhẹ nhàng và thanh lịch như 1 bài thơ tình...
Chúc tất cả mọi người cảm nhận được sự yêu thương, dù là tình yêu thương đó đến từ ai đi chăng nữa..
Thursday, February 2, 2012
Câu chuyện từ FB Kim Khánh...
Vài
năm trước, một thành viên Ban giám đốc khá cao tuổi của một công ty
dầu lửa đã đưa ra một quyết định sai lầm làm công ty thiệt hại hơn 2
triệu đôla. John D. Rockefeller lúc đó là người đứng đầu tập đoàn dầu
lửa này.
Vào cái ngày đen tối khi mà tin tức khủng khiếp về
sự thiệt hại trên được lan truyền ra, hầu hết các nhân viên công ty và
các thành viên Ban giám đốc đều lo lắng và muốn tránh mặt
Rockefeller, không ai muốn bị liên lụy gì. Chỉ trừ có một người, đó
chính là người đã đưa ra quyết định sai lầm kia. Ông ta là Edward T.
Bedford. Rockefeller ngay hôm ấy hẹn gặp Bedford và Bedford đã đến rất
đúng giờ. Ông ta đã sẵn sàng nghe một "bài diễn thuyết" nghiệt ngã từ
Rockefeller.
Khi Bedford bước vào phòng Rockefeller, ông vua
dầu lửa đang ngồi cạnh bàn và đang cắm cúi viết lên một tờ giấy. Bedford
đứng yên lặng không muốn quấy rầy. Sau vài phút, Rockefeller ngẩng
lên:
- À, anh đấy hả, Bedford?- Rockefeller nói rất bình tĩnh -
Tôi nghĩ là anh đã nghe tin về tổn thất của công ty chúng ta rồi chứ?
Bedford đáp:
- Vâng, tôi đã biết. - Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều này.
Rockefeller nói:
- Và trước khi tôi nói chuyện với anh, tôi đã ghi ra tờ giấy này vài dòng.
Sau này, Bedford kể lại cuộc nói chuyện của ông với Rockefeller như
sau: Tôi thấy rõ dòng đầu tiên của tờ giấy mà ông chủ đã "viết vài dòng"
là: "Những ưu điểm của Bedford". Trong tờ giấy đó liệt kê một loạt
những đức tính tốt của tôi, kèm theo là mô tả vắn tắt về việc tôi đã
giúp công ty đưa ra quyết định đúng đắn được 3 lần và giúp công ty kiếm
được gấp nhiều lần số tiền tổn thất 2 triệu đô la lần này. Tôi không
bao giờ quên bài học ấy.
Trong nhiều năm sau, bất kỳ khi nào
tôi định nổi cáu với người khác, tôi đều bắt mình phải ngồi xuống, nghĩ
và viết ra một bảng liệt kê những ưu điểm của người đó, dài hết sức có
thể. Khi tôi viết xong bản danh sách đó thì thường tôi cũng thấy bớt
tức giận rồi. Không biết là thói quen này đã giúp tôi bao nhiêu lần
tránh được những sai phạm tôi có thể có: đó là nổi cáu một cách mù
quáng với người khác. Tôi biết ơn ông chủ tôi vì thói quen này, và bây
giờ tôi muốn giới thiệu nó cho tất cả các bạn.
Subscribe to:
Posts (Atom)