Thursday, April 28, 2011

Yes, I do!

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg_kfKNkPVDVHUZRokOwdYpanAz35sQE6fZOI0iCIa42pZ6IZV6J0L11wGOFsLor52Y7BTTp2h71DToX0ftf1vwsWHsAkLH5lQSE427VA4tWyJ0kNLM5u7XVCawfVVRCVvm-RUD_TReK6Jf/s1600/Be+Decisive.jpg


Vâng, tôi đã nói: Yes, I do!

Theo kế hoạch ngày 9 và 10.5 sắp đến, mình đi 1 chuyến holiday với bạn đã được mua voucher từ 2 tháng trước. Mọi sự đã được các sếp thông qua, và trên tinh thần là chuẩn bị để đi nghỉ. Nhưng, lúc 3pm, nhận được 1 tin có 1 chuỗi 5 Event sẽ diễn ra từ ngày 11.5 đến 16.6, tập trung khu Hà Nội và Hải Phòng...

Cân nhắc và quyết định: Join chuỗi Events này. Vì nhận ra nhiều cơ hội và cọ xát đang chờ đợi...

Đánh đổi khác với trao đổi. Trao đổi là cho đi 1 cái này để nhận lại 1 cái khác. Còn đánh đổi là quyết định từ bỏ mục tiêu này để có mục tiêu khác, và đi kèm là chi phí cơ hội ! Mà cuộc sống, công việc, không có sự trao đổi, chỉ có sự đánh đổi. Quyết định này sẽ được đánh giá bằng giá trị của một quyết định khác, đi kèm chi phí cơ hội. Yes, I do! Tôi đánh đổi.

Hỏi ý kiến bạn ấy, bạn ấy nói lúc nào cũng ủng hộ mình, vả lại muốn mình nghĩ về bạn ấy là 1 người hiểu chuyện, chứ không ích kỷ. Nghe vậy đó, thương không ?

Nhất định đền cho 1 lần khác ngập tràn yêu thương. Heng !



Monday, April 25, 2011

Sinh nhật lần 27.

Photobucket

Sinh nhật lần 27 trải qua khá nhẹ nhàng với bình hoa to đùng của công ty và bên cạnh bạn ấy bình yên...Dẫu biết rằng cần nhiều cố gắng hơn nữa cho 1 cuộc sống tốt hơn, và phải cần nhiều đổi thay và đổi chác hơn cho cuộc đời..nhưng tôi đang tin mình dần vững vàng hơn trong cuộc sống...

Cám ơn nhiều lời chúc lành và những chia sẻ yêu thương dành cho tôi trong ngày hôm nay. yêu thương thật nhiều !


Thursday, April 21, 2011

Những câu văn trẻ thơ.

http://images.family.channelvn.net/Images/Uploaded/Share/2008/11/20081118082646239/be%20hoc.jpg

1. Tả chú thương binh:

- Gần nhà em có một chú thương binh... cụt đầu, sáng nào chú cũng đi qua nhà em để đi ăn sáng...

2. Tả ông, bà:

- Chiều chiều em dắt ông nội dạo quanh một vòng bờ hồ. Ông nội thường chạy tung tăng quanh em tỏ vẻ rất thích thú.

- Ông em có hai cái tai như hai cái mộc nhĩ luôn luôn phe phẩy...

- Hình dáng của bà nội rất là thấp được hai mét rưỡi dáng đi rất chậm chạp, mắt thì lừ đừ ít thấy gì nữa… Tính tình cụ già rất là bực bội… Khi bà nội cười liền nhe mầm răng ra còn được ba bốn cái gì mà thôi.

- Bà cụ ngoài 40 tuổi. Hình dáng bình thường, chiều rộng ba mươi, chiều cao một mét sáu.

- Ở nhà em có một bà ngoại. Mẹ em không cho bà ngoại làm gì hết, vì mẹ nói bà làm cái gì là hư cái đó. Có một hôm, mẹ mua bánh cho em ăn. Mẹ đem vào phòng cho em ăn và nói không được cho bà biết. Nhưng thực không ngờ bà em đã đứng bên ngoài và nghe được hết...

3. Tả bố, mẹ:

- Bố em làm thợ mộc.... mỗi nhát búa của bố em long trời lở đất.

- Thân hình mẹ em rất to lớn, mấy chú bộ đội ôm không xuể.

- Mẹ em rất béo, bụng mẹ em to như con chó bông xù mà em hay ôm khi đi ngủ, lý do mà mẹ em béo chắc là do mẹ ăn nhiều thịt mỡ quá. Em mong mẹ sẽ chăm tập thể dục để thân thể được gầy lại.

- Bố em tuổi con chuột (em xin chú thích loài chuột chù chứ không phải là chuột nhắt), mẹ em tuổi con lợn xề. Bố em là sếp của sếp một công ty ,và mẹ em là nhân viên của nhân viên của công ty dược phẩm. Bố em rất yêu em dù hơi nóng tính, em mong bố em bớt nóng tính đi một chút để mông em đỡ bị nổi lươn.

- Mẹ em nặng 2 kg, bố em nặng 2.5 kg.

4. Tả cô giáo:

- Dáng cô cao cao như cây phượng vĩ trước sân trường. Cô không bao giờ đi nhanh trừ những khi cô vội vã.

- Cô giáo em người cao... thẳng đứng lên. Mặt cô trắng mà cô không đắp phấn.

- Cô giáo em mắt như hai hạt hồng xiêm. Dưới sống mũi dọc dừa là... hai lỗ mũi đang thở ra hít vào.

- Đầu cô to bằng cái hộp bánh, còn tay cô thì giống hệt cành hoa hòe nhà em.

- Cô giáo em dáng rất đẹp, hai chân của cô thẳng và thon dài như hai cây chuối lộn ngược

5. Tả chú bộ đội:

- Ở gần nhà em có một chú bộ đội, chú cao 80 cm.

- Chú bộ đội rất cao to đẹp trai, chú dài khoảng 2 km.

6. Tả con lợn:

- Phiên chợ trước, bố em mua một con lợn con. Đến phiên chợ sau nó đã lớn nhanh như thổi, hai hàm răng như hai hàng cây mới trồng ...

- Con lợn nhà em thân to bằng cái phíc, 2 tai to bằng 2 lá mít lúc nào cũng vẫy vẫy. Chân thì dài 1mét….

9. Tả con bò:

- Con bò có màu trắng và đen, ở bụng có 4 cái núm.

10. Tả đàn gà:

- Nhà em ở thành phố nên không có nuôi gà nhưng bố em bảo: nhà mình là 1 đàn gà, bố là gà trống, mẹ là gà mái và em là gà con. Sáng dậy, gà trống giặt đồ, phơi đồ, cho gà con ăn, gà con soạn sách vở, ăn sáng và theo gà trống đi học còn gà mẹ đánh phấn, bôi son, kẻ mắt, xịt nước thơm và đi làm.


11. Hoàn thành câu:

- Những lúc rỗi rãi em thường thương yêu bố mẹ em.

- Gia đình em rất đoàn kết và ông bà nhau.

12. Tả cảnh mùa đông:

- Mùa đông, người già thường hay chết. Trên đường, em thấy những chiếc hộp nhỏ xinh xắn chứng tỏ vừa có đám ma đi qua.

13. Tả cánh đồng lúa:

- Cây lúa mọc lừng lững giữa sân trường.

14. Tả cây hoa hồng:

- Ông nội em có trồng một cây bông hồng, trông nó rất hùng vĩ, nó cao khoảng một gang. Gai mọc chi chít, trông vậy thôi nhưng sờ vào gai hoa mềm nhũn.

15. Tả bến xe bus:

- Bến xe thật đông đúc, khi lên xe, người trẻ nhường chỗ cho người già, trẻ em, thương binh và liệt sỹ được ngồi.

16. Tả cây ớt:

- Nhà em có một cây ớt rất to và sai quả. Ngày nào em cũng trèo lên cây hái ớt cho bố em ăn.

17. Phân biệt “công cụ” và “nông cụ":

- Công cụ và nông cụ khác nhau là 1 cái là nông còn 1 cái là công cụ, còn giống nhau là cả hai đều là ... “cụ”.

Wednesday, April 20, 2011

Tình yêu vĩnh cửu

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhkqgyvV9hH1JULf4tlR7J-gvUOj0v7PnFcoNISNPYOzm_c2uNSfMqk2KIYVnwgpvxsOV0slbPIgaE9NoQizO_fG1VJ8yfvZW2FEMF2wc12bQm6kPtiVT8RJk-9VBo0EnlhRP_gyeM0YLM/s1600/Tinh+yeu+tuoi+gia.jpg

Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như mưa. Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài ngõ kia, anh chẳng nhìn thấy rõ mồn một.

Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.

Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê!

Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy. Thư này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì phải truyền một lọ đạm.

Nhớ cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Đinh nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.

Nhận được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột mà mừng quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.
Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có hai thằng cháu giữ chặt.

Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đã tròn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Đến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em.
Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi.

Em ngủ ngon không? Anh chợp mắt từ chập tối. đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì. Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên blog hồi ấy, thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi, blog là gì. Chúng nó bây giờ chẳng có blog. Ngồi bô đi ị mà vẫn có màn hình máy tính ở miệng bô, thích thật. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả rôbốt. Anh ngồi, rôbốt nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ rôbốt làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: Phem phơi, phanh phớ phem phắm. Thế mới bực! Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào. Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi. Anh đợi thư em. Mà nếu không gửi được thư thì bảo rôbốt nó mang thư đến cho anh em nhé.

Anh dừng bút. Thằng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn. Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió. Êu em !!!!

Sunday, April 17, 2011

Green rose for love

http://images.yume.vn/blog/201101/18/1295320247_sweet-dream.jpg

Khuya khuya, chưa buồn ngủ, nhớ "người khác họ" nên lò dò lên blog kể chuyện chơi... ^^

Bạn ấy bằng tuổi mình, là bạn của bạn học cùng lớp. Hồi đó, trong trường đại học có tổ chức mấy cái festival cho sinh viên là bạn ấy lại đi theo bạn mình, ghé trường mình chơi. Mỗi năm có 1 - 2 festival gì đó là bạn ấy lại ghé. Mỗi năm gặp bạn ấy 1 hoặc 2 lần. Mỗi lần gặp, bạn ấy lại thích nói chuyện với mình. Chắc trong 1 đám bạn mới, chỉ nói chuyện được 1 người, thành ra gặp là nói chuyện đúng 1 người.

4 năm đại học trôi qua. Mình trải qua mấy mối tình ngây ngô và vụn dại, còn bạn ấy cũng vậy. Nhưng khi gặp nhau, lại nói chuyện với nhau tíu tít, vì bạn ấy có thân với ai khác trong đám bạn mình đâu...

Tốt nghiệp xong, đi làm, chả còn festival nữa. Nhưng năm ấy, nhân dịp đám cưới 1 người bạn trong nhóm, 2 đứa lại có dịp gặp nhau. Và từ đó thân hơn xí, hay rủ cafe này nọ. Nhưng, mỗi đứa vẫn mê mải với cuộc tình của riêng mình...

Sau 2 - 3 năm nữa, khi cả 2 đã mỏi mệt vì những tình cảm phù phiếm và những bộn bề chất chồng của công việc, 2 đứa lại hay rủ nhau đi cafe, nói chuyện để chia sẻ, tâm sự... dần dần rồi thì... chuyện nó cũng tới. Chợt nhận ra, xưa nay khi gặp nhau đã cảm thấy nói chuyện luôn luôn vui vẻ, thoải mái. Khi buồn bực, chỉ cần gặp nhau nói huyên thuyên là bao nhiêu buồn bực trôi tuột đi hết... và những ân cần quan tâm, và dần dần những lãng đãng nhớ nhung cũng dày hơn lên...

Từ tình bạn thông qua 1 người bạn cùng lớp, từ sự chia sẻ thông cảm, từ những lần nói chuyện hợp gu, từ những cái quan tâm nhỏ nhặt...giờ tôi đã là mối quan tâm lớn của "người ta" rồi...

Kể nhiu đó thôi...hông kể nữa !!!

hyhy

Happy Pills

http://design-milk.com/images/2007/09/happy-pills-2.jpg


Ở nước ngoài có 1 tiệm bán Happy Pills dành cho những ai có tâm trạng không tốt, tìm đến 1 liệu pháp ngọt ngào cho tâm hồn. Chợt nghĩ, mình chắc cần nhiều Happy Pills lắm mới được.

Mà Happy Pills của mình, không có đi mua ở tiệm được. Tại vì mình tìm thấy nó ở những người mình yêu thương. Và mỗi khi mình cảm thấy tồi tệ, Happy Pills luôn luôn có sẵn. Tạ ơn Trời, con còn được yêu thương !

Đôi lúc cũng cảm thấy bất công khi mình không được suôn sẻ tiến bước trên đường đời, nhưng ngẫm lại, chính những lúc ấy, mới thấy ai là người thương mình. Ngay khi mình tuyệt vọng, chả còn thiết tha gì đến mọi sự, bạn mình là người kéo mình dậy. Ngay khi mình đau đớn, người thân mình là người an ủi, vỗ về. Ngay khi mình thấy chán nản, người yêu mình là người động viên. Ngay khi mình bế tắc, chị là người lắng nghe mình kể lể... Nhiêu đó, còn hơn cả vạn lần liệu pháp ngọt ngào mà người ta bán ở nước ngoài nữa.

Những lúc mình bận bịu, chả có thời gian dành cho mọi người, vô tâm đến thế mà khi mình cần thì luôn nhận được sự quan tâm, không suy giảm đi 1 tý tẹo nào. Chân tình nằm chỗ đó. Còn mong ước gì hơn ?

Tự nhiên bữa nay có được chút thời gian rảnh, định kể tên những người yêu thương của mình ra, mà thôi...để dành đó !

Cuộc sống đâu chỉ 1 ngày. Nói 1 lời cũng chưa đủ nói hết. Mãi yêu thương !!!

Thursday, April 7, 2011

Nice Care !

http://www.disaboomlive.com/Galleries/storage/1000.15183.28446.caringWEB.jpg

Sống trên đời hạnh phúc nhất là thấy mình được yêu thương. Và hình như ai cũng rất dễ dàng mềm lòng ra khi thấy mình đang được yêu thương. Họ sẽ trở nên vị tha hơn, rộng rãi hơn, biết chia sẻ nhiều hơn khi chính bản thân đang chìm trong sự yêu thương. Lúc đó, ta thấy mình trở nên thánh thiện, trong sáng. Và ta muốn người khác cũng được tận hưởng cảm giác được yêu thương đó, y như ta đang có.

Thật vậy không !

Thật !

Done !

http://macapper.com/wp-content/uploads/2009/01/application.png

Vừa về đến nhà sau 7 ngày liên tục làm việc từ HCM - HN - DN... phê quá đi thôi.

Event ngày 1.4 ở HCM, ngày 4.4 ở HN và ngày 6.4 ở DN, chiếm hết thời gian của mình. Kết quả cũng gây được ấn tượng tốt cho khách hàng, nhưng làm cho mình bị ảnh hưởng khá nhiều thứ:

- học hành bỏ bê.
- quan hệ đồng nghiệp do áp lực nhiều quá, dẫn đến trục trặc nội bộ.
- Vé máy bay bị delay tại DN  từ 9:50 sáng đến 9:50 tối...may là lúc 7:00 tối ra sân bay sớm, ké được chuyến 7:40, nên về sớm...

Có một số thứ hay ho thu được:

- tự mình lead 1 event dài hơi, khá ổn.
- shopping được mấy thứ hay ho ở HN: túi xách, ví, áo thun, giày...
- đi tham quan được Ngũ Hành Sơn và Thủy Vân Sơn, ăn được mấy đặc sản ngon và khám phá 1 quán cafe đẹp ở DN.

Nhận xét:

- Mình làm được nhiều hơn mình nghĩ.
- Mình chịu được áp lực rất tốt.
- Mình khôn dần ra qua từng ngày.
- Mình cần khéo léo hơn trong dùng từ ngữ khi giao tiếp.
- Mình mê shopping.
- Mình tiêu tiền nhiều quá.
- Mình viết blog dần dần có tính report hơn là tâm sự...hixhix