Saturday, June 5, 2010

Con Mèo trèo cửa sổ

Con mèo bảy tuổi rưởi, suốt đời chưa hề chạm chân lên mặt đất, chỉ ăn đúng một hiệu thức ăn dành cho mèo, bị triệt sản từ thưở còn trinh, và chắc chắn chưa từng biết mặt mũi hình dáng con chuột, khỏi nói đến chuyện bắt chuột hay vờn chuột. Bộ vó nó cũng khá bảnh, lông mượt mà màu vàng hung như vỏ bí ngô, nên được đặt tên là Pumpkin, khi nó nằm cuộn tròn trên nền thảm màu xám bạc quả thực trông rất giống trái bí ngô bị bỏ lăn lóc trên bãi cát.

Pumpkin sống với bà chủ trong một căn hộ trên tầng hai của một khu nhà dành cho người cao tuổi, gọi một cách trang trọng là “cộng đồng hưu trí” (retirement community). Cộng đồng này có khoảng hai trăm người chung sống, tuổi tác đều trên bảy lăm, có người chín mươi sáu tuổi, đông nhứt là lứa tám mươi mấy, cụ bà nhiều hơn cụ ông. Kiến trúc khu nhà này không cao, chỉ ba tầng lầu, thoáng đãng, căn hộ nào cũng có cửa sổ trông ra vườn, có ban công để hóng gió, trồng một ít hoa cỏ, và tất cả các căn hộ đều liên kết với nhau, có thể đi khắp tất cả mọi căn phòng ở, phòng khách, thư viện, nhà ăn, chỗ giải trí, nơi tập thể dục, thính phòng hòa nhạc, nhà cầu nguyện… mà không cần bước ra khỏi cửa chính, không cần thò đầu ra ngoài trời, khỏi lo mưa hay nắng, gió lạnh hay sương mù.

Con mèo do vậy nhận thức thế gian là một cõi trải thảm khắp nơi, trừ buồng tắm. Nó có hẳn một góc phòng với cái nệm dày cùng chăn gối êm ả, và nó có vẻ ý thức chủ quyền đối với không gian riêng cùng vật sở hữu của nó. Nhưng như người ta, cái mình có mình để đó cho có, còn xài được cái gì của người khác thì cứ xài. Con mèo chuyên nằm ườn trên cái ghế bành cạnh cửa sổ của bà chủ. Khi bà muốn ngồi trên cái ghế đó bà bồng nó đặt lên đùi của bà. Thường thì bà chỉ ngồi ghế bành xem tivi. Thường thì bà chỉ xem chương trình thời sự giấc sáu giờ rưởi đến bảy giờ rưởi. Lý do bà không xem các phim truyền hình vì, theo lời bà, muốn tránh cho con mèo bị ảnh hưởng nhảm nhí.

Khó nói chắc con mèo bị ảnh hưởng như thế nào khi coi cọp tin dầu loang ngoài biển, chiến sự ở sa mạc, hay cuộc hôn nhân bốn mươi năm của vợ chồng cựu phó tổng thống Mỹ đang đổ vỡ. Nhưng trông nó có vẻ là một sinh vật nghiêm trang đứng đắn, ít nhảy nhót, không hề kêu la mặc dù bác sĩ thú y xác quyết con mèo không hề câm (Hình như nó có gầm lên dữ dội trong phòng khám của ông bác sĩ, nhưng chỉ một lần đó thôi.) Nói cho ngay, so với cõi trăm năm của mèo, Pumpkin là một con mèo cũng thuộc hàng cao tuổi. Nó có vẻ dửng dưng sự đời, mặc dù sự đời có bao nhiêu thứ nó chưa từng trải. Nó dường như hài lòng với bản thân, cuộc sống của mình, và những giá trị mình có, mặc dù nói cho cùng, nó không có gì cả, kể cả bản thân và cuộc sống của nó, chẳng qua một “vật cưng”, một thứ đồ chơi, đồ trang trí cho một bà già cô độc.

Buổi sáng ở cộng đồng hưu trí không bắt đầu trước chín giờ. Mùa xuân trời mau sáng, năm giờ chim đã hót khắp lùm bụi và tán cây. Tiếng chim ríu rít bị những tấm kính cửa sổ và vách tường hãm thanh, mà vẫn lọt vào phòng. Con mèo dậy sớm, nhảy ra khỏi giường bà chủ, lặng lẽ đi về phía cái ghế bành, nhảy lên nệm ghế, trèo lên tay ghế, trèo tiếp lên thành ghế, cuối cùng ngồi ngất nghểu trên đó, nhìn ra cửa sổ. Đối với con mèo, hình ảnh trong khung cửa sổ có khác gì hình ảnh trong màn hình tivi? Có thể khác, vì thay cho hình ảnh những phát ngôn viên nói liên tục là những đóa hoa đổ quyên nở từng chùm trong nắng, cánh hoa hồng nhạt, nhụy hoa vàng nâu. Hình ảnh ngoài cửa sổ cũng không biến đổi liên tục như trên màn hình tivi, mặc dù nếu sáng nào con mèo cũng ngồi đó nhìn ra, nó ắt nhận thấy đất trời cỏ cây cũng thay đổi, thong thả, điềm nhiên, kể cả khi gió to, khiến cây nghiêng ngã, mây bay vun vút.

Con mèo nghĩ … (A, dừng lại. Người viết có thể nhân cách hóa con mèo, có thể cho nó ngẫm nghĩ triết lý sự sống/chết vân vân, thậm chí phát biểu bằng tiếng người. Người viết có thể mượn nhân vật con mèo để hồi ức quá khứ, tiếc nuối thời trẻ trung đánh mất, hay ngụ ngôn một cảnh đời, một kiểu sống, một loại người …) Nhưng sự thực là tôi không có ngụ ngôn gì hết. Tôi đi thăm một người thân, bà chủ của con mèo, trong cộng đồng hưu trí. Đường xa nên tôi ở lại chơi ít bữa trong thế giới toàn người già, yếu và bệnh, và lú lẩn, và gần đất xa trời. Tôi quan sát họ, trò chuyện và cố gắng hiểu cuộc sống, suy tư, tâm tình con người khi sống đến tám chín chục tuổi. Những người này đã trải qua đại khủng hoảng kinh tế, chiến tranh thế giới, chiến tranh ý thức hệ, chiến tranh khủng bố, rồi lại kinh tế khủng hoảng. Bản thân từng người đã yêu, ghét, lừa dối, hy sinh, phản bội, thành đạt, thất vọng. Đã vui sướng, đã đau khổ. Tôi tưởng tất cả những từng trải đó khiến cho mỗi cuộc đời thành một câu chuyện độc đáo.

Nhưng buổi sáng tôi thức dậy nhìn con mèo ngồi nhìn ra cửa sổ, rồi nhận ra bà chủ con mèo cũng đã thức và đang nhìn tôi. Bà thấy cái gì ở tôi, tôi thấy cái gì ở con mèo, và làm sao biết con mèo thấy cái gì ở ngoài cửa sổ?

Lý Lan

Thursday, June 3, 2010

Năm ngày trước khi cưới, anh quỳ xuống chân cô bật khóc: "Anh là gay. Ngân ạ, anh là gay. Anh không thể lấy em." Ngân tím tái mặt mày. Thiệp cưới đã gửi. Đành thế, cô vẫn quyết định lấy anh, chàng gay mà cô đã yêu suốt hai năm nay. Cô vẫn lấy anh bởi cô hận anh. Cô không hận vì kẻ mà cô yêu tha thiết là gay, mà vì anh rắp tâm lừa dối cô đến phút cuối cùng. Anh đã làm tất cả để cô nghĩ rằng, anh và cô sinh ra là dành cho nhau. Và phút cuối, anh làm tâm hồn cô nát tan chỉ bằng sự thừa nhận trắng trợn

o0o

Ngay đêm đầu tiên, Ngân đã uống say mèm, nước mắt cô chảy ướt gối. Minh chờ vợ nằm ngay ngắn trên giường rồi lặng lẽ nằm kế bên. Nửa đêm, tỉnh giấc, Ngân quờ quạng tìm kiếm trên thân thể kẻ đã trở thành chồng mình. Toàn thân Minh nóng hổi, anh cố gắng chịu đựng không một chút cảm xúc. Một khoảng lặng sau đó, Ngân mệt nhoài, nằm lặng im, rơi nước mắt. Bất giác, Minh vùng dậy, môi anh tìm môi cô nồng nhiệt. Nóng sực. Cảm giác yêu đương xuất hiện cùng lúc với sự ghê tởm. Nước mắt chồng làm ướt rượi khuôn mặt cô. Ngân cười mỉa mai: "Thằng gay nào cũng giống anh thì hời quá nhỉ". Ngay lập tức, Minh buông cánh tay rệu rã.

Như một trò chơi dành riêng cho những kẻ không bình thường, mỗi ngày qua đi, Ngân luôn dành cho Minh những lời cay nghiệt khi trong lòng rạo rực yêu đương nhất. Hàng trăm lần cô tự nhủ phải bỏ anh ngay, nhưng bỏ anh thì cô sống với ai? Chỉ duy nhất với gã gay ấy, cô mới tìm được cảm xúc yêu đương. Cô yêu anh, yêu điên cuồng và bất chấp tất cả. Kể cả khi biết rõ anh đồng tính, cô vẫn muốn anh làm tình với cô một lần.

Vợ chồng thì phải có ân ái, vậy mà anh không thể nhắm mắt cho tròn trách nhiệm như bao gã đàn ông khác. Trên đời này, đâu chỉ mình cô lấy phải chồng gay. Sao anh lại đối xử với cô như thế, nào có ai ép uổng gì cho cam? Đến giờ, Ngân vẫn cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô, vậy hóa ra cảm giác đã phản bội cô? Chồng cô đấy, mỗi đêm vẫn trơ mắt nhìn cô bực dọc, đau đớn, còn cô vẫn không thể đưa tay ký vào tờ ly hôn đã có sẵn chữ ký của anh.


o0o

Có hận đến bầm gan tím ruột, cô vẫn chẳng đủ can đảm để quyết định rời xa chồng. Cũng giống như việc chỉ nhìn thấy thân thể chồng, cô đã mụ mị trong ám ảnh và tức tối. Thân thể ấy, cô có cảm tưởng quen thuộc như chính da thịt mình. Chẳng điều gì ngăn cản được cô yêu anh.

Thường thì Ngân trở về nhà muộn hơn Minh. Bởi lẽ, cô sợ cảm giác trở về căn nhà trống trải để rồi tự hỏi, bây giờ chồng mình đang ở đâu, với ai, có trở về nhà hay không. Vì vậy, Ngân luôn luôn liếc nhìn đôi giày của chồng ngay khi bước qua cánh cửa. Rất nhẹ, cô thở phào và buông mình xuống chiếc sofa màu trắng khi thấy đôi giày quen thuộc nằm gọn nơi xó nhà. Chồng cô đang nấu ăn dưới bếp, một cách chăm chỉ và tận tụy.

Hàng trăm lần cô nhìn hình ảnh ấy mà nước mắt giàn giụa. Ngân thèm được ôm chồng từ sau, được lăng xăng phụ anh, được nghe và được kể chuyện với anh. Nhưng Minh chẳng muốn cô phụ giúp điều gì, càng không khiến cô đụng vào thân thể anh. Một sự trừng phạt khốn khổ nhất mà người đàn ông dành cho người đàn bà yêu họ. Ngân mỉm cười chua chát, toàn thân cô mỏi mệt đến rã rời. Ý định tìm lọ dầu nóng để xoa bóp vừa lóe lên thì vai Ngân được đỡ dậy bằng một cánh tay rắn rỏi. Minh lặng im nhúng hai bàn chân cô vào chậu nước ấm áp. Anh là người duy nhất, sau mẹ Ngân, biết rằng cô rất thích cảm giác được vuốt ve bàn chân khi mỏi mệt. Lòng Ngân lại trĩu nặng và đau nhói, cô đạp tung tóe chậu nước:"Này, anh là thằng gay đầy tớ đấy hả?".





o0o



Minh sững sờ nhìn vợ. Nhưng rất nhanh sau đó, anh cúi xuống nắn bóp những ngón chân cô một cách trìu mến, lau chùi sạch sẽ rồi mới thu gọn mọi thứ. Minh không bao giờ qua đêm ở ngoài, nhưng điều ấy chẳng làm vơi đi sự ghen tuông hằn học trong lòng Ngân. Có thể anh ta đã tranh thủ buổi trưa cũng nên. Trong đầu cô không bao giờ thôi ám ảnh về hình ảnh một gã trai ẻo lả nào đó được chồng cô ôm ấp mỗi buổi trưa hay mơ tưởng mỗi đêm.

Cô đay nghiến trong tâm tưởng, ghen tuông trong trái tim và hằn học trong từng hành động. Nhưng cô không rình mò hay thúc ép chồng phải nói ra điều gì. Thà cứ sống trong những giả thuyết do cô đặt ra còn dễ chịu hơn nhiều việc phải chứng kiến tận mắt. Ngân thì không nề nếp như thế. Thật ra là cô cố tình không nề nếp. Thỉnh thoảng cô uống say và ngủ lại đâu đó. Không bao giờ có đàn ông nhưng cô lại thường gọi về trêu ngươi kiểu: "Đêm nay tôi ở khách sạn với một kẻ được gọi là đàn ông, ok?"

Minh không lồng lộn bắt cô về như mong đợi của cô. Anh im lặng, nhưng nếu đêm ấy ba giờ sáng Ngân trở về thì vẫn thấy anh ngồi đợi. Nhiều lần cô tức điên, chỉ cần nhìn thấy thế, cô lại lao ra cửa, nhưng những lúc ấy, anh ôm chặt lấy cô, nhấc bổng vợ đặt lên giường và khóa chặt cửa. Phòng ngủ chẳng có quá nhiều đồ dùng như ngày mới lấy nhau để cô được đập phá. Minh nằm im nhìn vợ lồng lộn, lôi toạc quần áo trên người chồng. Những lúc ấy, Ngân thường nhìn vào thân hình vạm vỡ của anh, cười khùng khục và vuốt ve một cách thô bạo. Sao đời cô khốn nạn như thế?


o0o

Đàn ông yêu thương cô đâu ít. Vậy mà cô chẳng bao giờ để tâm đến, hờ hững chối từ để hằng đêm khao khát chồng mình. Minh dửng dưng lắm, nhưng anh không bao giờ thô bạo với cô. Vì lẽ đó mà cô thường không cần phải kìm nén sự hung hãn. Và khi đã thấm mệt, cô lại lặng im nằm gọn trong lòng chồng ngủ lịm. Cô cũng biết, rất nhiều lần Minh tưởng cô đã ngủ, anh hôn lên trán cô, ôm cô thật chặt và lồng ngực anh hổn hển như bị ai bóp nghẹt.

Đôi khi cô không chịu nổi cái bóng người lặng lẽ cam chịu của Minh, nhưng cũng không thể chịu đựng nếu buổi sáng ngủ dậy, sờ soạng mà không thấy chồng. Nhiều lần Minh dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, cô tỉnh giấc và hoảng loạn tìm kiếm. Khi mắt họ gặp nhau, cả hai cùng lặng im quay đi. Ngân vẫn tin Minh còn yêu cô, yêu theo cách nào đó của riêng anh mà cô không biết được.

Chỉ một lần, Minh nổi nóng và hất Ngân ra khỏi thân thể anh. Đấy là khi Ngân cất lời cay đắng: "Chúng ta sẽ có một đứa con". Vậy mà anh chồm dậy một cách hoảng loạn và dữ dội. Ngân chỉ biết nhìn chồng mà cười ra nước mắt: "Ôi! Một thằng gay đạo đức... Người yêu anh cấm không cho anh làm tình với vợ dù chỉ một lần à?". Minh chẳng nói gì, anh đứng phắt dậy, gần như chạy khỏi phòng. Nhưng Ngân biết, mắt anh vừa trào ra một giọt nước. Anh khóc vì ai? Vì anh, vì cô hay vì gã người tình đáng nguyền rủa nào?

Ngân biết rồi một ngày Minh sẽ bỏ đi. Chính anh đã nói như vậy: "Nếu một lúc nào đó anh đi tìm cuộc sống riêng, xin em hãy chấp nhận điều ấy". Ngân gật đầu lạnh giá. Sẽ thế thôi. Chả lẽ lại lôi anh vào giường và ôm chặt mà khóc, mà chửi đến suốt đời. Ngân mơ hồ biết rằng, ngoài giờ làm việc ở công ty, Minh còn làm việc trong một tổ chức từ thiện phi chính phủ.

Một lần, khi đang ngồi ăn cơm, anh đã nhắc đến việc sẽ làm thủ tục để sang làm việc lâu dài ở châu Phi. Ngân thấy mắt anh nhìn cô tha thiết, chăm chú và đầy lo lắng. Cô thản nhiên vừa ăn vừa nhìn vào chiếc tivi ngoài phòng khách, vẻ hờ hững cố tình. Lòng cô đau đớn nhưng đâu thể nào ngăn cản ý muốn ấy. Chẳng phải lâu nay cô đã biết rất rõ một ngày nào đó anh sẽ ra đi. Từ hôm đó, gương mặt anh thường u buồn và chăm sóc cô kỹ hơn bao giờ hết. Ngân biết rất rõ, thời gian mình sống với chồng chỉ được tính từng ngày, và cái ngày cuối cùng chẳng thể nào cô biết được. Cô hối hả, hoảng loạn trong vỏ bọc của sự dửng dưng, đến quặn thắt.


o0o


Nhưng Ngân không biết rằng anh lại bỏ đi vào ngày hôm nay. Kỷ niệm hai năm ngày cưới, Ngân mở cửa, chẳng thấy đôi giày của chồng, cô hoảng loạn tìm kiếm. Ánh mắt cô dừng lại trên mặt bàn, nơi có mảnh giấy là kết quả xét nghiệm và một lá thư anh để lại: "Vợ thương yêu! Anh muốn sống những ngày cuối cùng có ý nghĩa. Hai năm qua, dù đau khổ và nhiều nước mắt, nhưng anh đã thực sự hạnh phúc. Anh biết em sẽ rất đau khổ khi đọc lá thư này, nhưng anh vẫn ước ao giữ cho vợ mình trong sáng để bước tiếp cuộc đời khi vắng anh. Người đàn ông sau này đến với em sẽ thực sự kính trọng vợ anh. Và anh đã rất cố gắng để bảo vệ em, bởi vì anh quá yêu em. Cảm ơn em vì đã luôn bên cạnh anh, chỉ mong em tìm được sự bình yên trong lòng. Anh yêu em, mãi mãi...".


o0o


Minh nhiễm HIV. Kết quả này có trước ngày cưới đúng 5 ngày. Chồng cô không phải gay. Anh tìm mọi cách để bảo vệ cô, nhưng anh không biết rằng cô căm thù sự bảo vệ ấy biết chừng nào. Anh để lại cho cô tất cả, trừ anh. Có hàng trăm cách để bảo vệ cô, sao anh lại chọn cách đau đớn đến thế? Ngân khuỵu xuống, vì biết rằng sẽ thật khó tìm thấy chồng. Nhưng không phải là không thể, cô biết tổ chức từ thiện mà Minh tham gia. Cô sẽ không ngồi yên để gặm nhấm sự đơn độc và rời xa chồng vĩnh viễn. Ngân khóc, tức tưởi: "Tại sao anh không phải gay?".

Thà rằng Minh phản bội cô, thà anh là gay và bỏ rơi cô vì một người nào đó. Hai năm trời cô sống trong sự hoài nghi. Sẽ thế thôi, cô sẽ theo anh đến bất cứ đâu. Còn bây giờ, phải tìm ra anh đã.


Theo Blog Nancy Nguyễn